Editor: BẢO XUYÊN.Beta: Nguyệt NguyệtRa khỏi trường quay, cũng không biết phải đi đâu.
Về nhà bất quá cũng là một người giận dỗi, có thể cần tìm một ai đó đến an ủi mình. Sau khi hạ quyết tâm, Lục Nhĩ Nhã thay đổi phương hướng, tìm kiếm vị trí của đoàn phim mà Thư Nguyên đã nói với cô trước đó. Lúc này, ngoài đứa trẻ Thư Nguyên, có lẽ không ai có thể tin được những gì cô nói.
Chu Hoài Dịch cũng vậy, vào thời điểm khi trợ lý đạo diễn Lý nói muốn chọn Lư Chu Chu, hoàn toàn là một bộ dạng giống như không liên quan gì đến mình, thậm chí còn nhìn cô với vẻ xa cách giống như những người khác.
Vậy cho nên, cô cùng anh ở bên nhau, cuối cùng có ý nghĩa gì?
Khi một người con gái mới quen nhau vài ngày xuất hiện đã khiến lòng xao xuyến, sau dù có mở lòng nói trước thì sự ghẻ lạnh vẫn còn đó.
Thế thôi, yêu ai thì yêu thôi. Mấy năm trước không có anh, dù khó khăn mệt mỏi thế nào cũng không phải không vượt qua được?
Cô bị oan, cuối cùng vẫn phải nhờ người giải thích, cầu xin tha thứ, nghĩ lại mình thấy mình thấy vô lý quá, đàn ông như vậy là không cần thiết.
Cho dù người bên kia là Chu Hoài Dịch, là anh trai Chu của cô, cũng không cần thiết...
Không biết là gặp đúng tâm trạng không tốt của cô, sau vài tiếng sấm sét, cơn mưa lớn trút nước, trong vòng vài phút, một vài dòng chảy nhỏ giọt hội tụ trên con đường xi măng, dọc theo con đường thấp hơn một chút chảy ra hai bên.
Lục Nhĩ Nhã không còn tâm trạng trú mưa nữa, đút hai tay vào túi và chậm rãi bước đi thong thả, cơn mưa nặng hạt ập đến rơi trên người khiến cô ướt đẫm.
Lúc đưa tay lên lau nước mưa sắp chảy vào mắt, ngón tay mang chiếc nhẫn vuốt v3 má, đụng chạm mát lạnh khiến người ta có chút chán ghét. Bất ngờ một chút, cô cũng đưa tay phải tháo chiếc nhẫn hai ba lần, tìm một con dốc cao hơn một chút, dùng hết sức ném nó, tiếp tục lên đường không nhìn lại.
Trong một mối quan hệ, không phải một chiếc nhẫn có thể đại diện cho tất cả.
Cũng may là lúc đó cô còn có lý trí, chưa cưới ngay, còn có thể quay đầu. Chu Hoài Dịch hay gì đó ngay từ đầu đã không thích hợp với cô. Cô làm theo ý anh trong mọi việc, nhưng cuối cùng, anh thậm chí không thể xử lý một mối quan hệ khác giới.
Dù có ưu tú đến đâu cũng vô dụng với cô, Lục Nhĩ Nhã cũng không hiếm lạ người do dự thiếu quyết đoán như vậy...
Tất cả xảy ra quá đột ngột, sự xuất hiện của anh, sự thay đổi trong mối quan hệ của họ, và một loạt những rắc rối bây giờ. Có lẽ ngay từ đầu nó đã không nên xảy ra, nó nên kết thúc như thế nào trong một lĩnh vực như vậy?
Một đoàn phim, một studio, người đó vẫn là sếp của cô ấy, thậm chí cả quản lý và trợ lý đều chung một nhóm, nếu sau này thật sự chia tay thì nên làm thế nào để hòa hợp đây?
Chấm dứt hợp đồng và bỏ showbiz? Hay tập làm mặt dày và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô phải làm sao đây?
Cũng không khả thi, không phải là lỗi của cô, không cần nhân nhượng như vậy!
Ánh mắt Lư Chu Chu lúc đó lại hiện lên trong đầu, là vẻ mặt của kẻ sắp chiến thắng, oán hận trong lòng, hối hận sao cô không thật sự dùng sức đá mạnh vào lúc đó!
A, ngươi đang nghĩ gì vậy Lục Nhĩ Nhã, vẫn phải có những đức tính võ thuật cơ bản, không cần thiết vì một người nam nhân làm đến người không người quỷ không quỷ.Cũng thật kỳ lạ khi anh còn chưa nói gì, cô đã tự mình nghĩ xa như vậy.
Thực ra cũng không quá xa. Hiện tại bên kia chỉ chờ tin từ bệnh viện là đã bình an vô sự, khi mọi chuyện đã ổn thỏa thì anh sẽ đến gặp cô để “giải quyết”.
Được rồi, hãy giải thích rõ ràng một lần đi, để cô không phải hứng chịu những cơn giận dữ như thế này nữa!
Mơ màng hồ đồ suy nghĩ một đường, chờ phục hồi tinh thần lại, đã tới phim trường của Thư Nguyên rồi.
Địa điểm quay phim, cơn mưa ập đến nhanh chóng, chưa kịp rút thì tất cả đã chen chúc nhau dưới cái lán đã dựng sẵn để che nắng tránh mưa. Thư Nguyên không phải diễn viên chính, thậm chí còn không có lấy một cái ghế, khoanh tay đứng ở một bên. Trong nháy mắt nhìn thấy cô ấy, cô còn tưởng mình hoa mắt, nhưng khi nhìn thấy rõ ràng, không quan tâm đến trời mưa, cô vội vàng chạy tới kiểm tra tình hình.
Lục Nhĩ Nhã rất ít khi đến thăm ban trong khoảng thời gian này, trời vẫn đang mưa to, Thư Nguyên tự nhiên không ngốc đến mức nghĩ rằng bạn mình chỉ muốn nhìn thấy mình, bộ dạng ma quái hiện rõ hiển nhiên là có tâm sự.
Chạy tới lôi kéo người xem xét lại nhìn, cảm thấy nơi này không thích hợp để tán gẫu, cô vươn cổ nhìn quanh một lượt rồi mới kéo cô ấy đến một gian hàng xa hơn một chút.
Cả hai người đều ướt sũng, ngồi co chân trên ghế, dưới chân có hai vũng nước nhỏ.
Thư Nguyên đang mặc một bộ y phục, sợ bộ quần áo này sau khi bị ướt sẽ không dùng được nữa, sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền, ở bên cạnh mở rộng ống tay áo rũ bớt nước, quay đầu nhìn đến Lục Nhĩ Nhã sắc mặt không tốt, muốn giáo huấn cô hai câu cũng không được, cười cười nói: “Cùng Chu Hoài Dịch cãi nhau?”
Lục Nhĩ Nhã giương mắt xem cô, miễn cưỡng xả ra bộ mặt tươi cười: “Không có, là chiến tranh lạnh đơn phương.”
"Chiến tranh lạnh là chiến tranh lạnh, còn đơn phương? Nói cho tôi biết, có chuyện gì vậy? Đóng phim không tốt, nhàn rỗi không có việc gì cùng người nháo xảy ra mâu thuẫn.”. Ngồi xuống bên cạnh cô, Thư Nguyên nhìn thấy mái tóc đang nhỏ giọt của cô, cau mày vuốt tóc cô thành một chùm xoắn lại vài lần, không nhỏ giọt nữa rồi buông ra..
Lục Nhĩ Nhã thờ ơ lắc đầu, hất tóc về phía sau: "Ai có thời gian xung đột với anh ta? Chỉ là chia tay, chỉ là đàn ông thôi."
“Nghiêm trọng như vậy? Đến nỗi nháo đến chia tay sao?”
" Chia tay còn quá sớm, không ai trì hoãn ai nữa, đỡ phải thật không minh bạch mà nhìn chướng mắt.”
Thư Nguyên cẩn thận nhìn cô một lúc, liền nhận ra cô gái không có ý nói đùa chút nào, liền nghiêm mặt nói: "Có chuyện gì thì nói chuyện với người ta đi, hai người vất vả mới ở bên nhau, nói chia tay liền chia tay sao?"
Nở một nụ cười chua chát, Lục Nhĩ Nhã dựa vào cây cột sau lưng thả lỏng một chút: "Có một cô gái trong nhóm, Đau quá..."
"Cái gì? Chỉ vì một cô gái? Chu Hoài Dịch lúc nào không bị mỹ nữ vây quanh, lại thành như thế này, có chuyện gì vậy? Cô ấy vẫn đang học à? Ngoài ra, đó là Chu Hoài Dịch, sao anh ấy có thể làm chuyện như vậy? "
"Trong quá trình quay phim hôm nay, cô gái ấy đã dựa vào chân mình và bị thương. Khi cả đoàn đổ lỗi cho tôi, anh ấy cũng nằm trong số đó, với cái nhìn như vậy của anh ấy nhìn mình khi ấy, sẽ không bao giờ quên được trong suốt quãng đời còn lại của mình"
Thư Nguyên hé miệng, trong đầu sàng lọc những thông tin khác nhau trong câu nói này, nói xong lại không nói ra được câu nào để thuyết phục anh: “Cậu trách anh ta không tin cậu?”
“Không, Nguyên Nguyên, anh ấy đối xử với cô gái đó không giống nhau… "
Lại muốn nói thêm, nhưng không tìm được ví dụ điển hình nào để nói ra lòng mình, nên cô đành ngậm miệng sững sờ nhìn lên ngọn đồi phía xa.
Thư Nguyên nhìn cô chằm chằm, nhưng không nói gì, nắm lấy vai cô: "Nhĩ Nhã chúng ta hẳn là đã chịu nhiều thiệt thòi oan ức, không sao cả, nếu không tốt thì không tốt, vì một người đàn ông không thể cùng người khác đánh nhau, một cô gái tốt như vậy, đi đâu ai cũng muốn cướp, Chu Hoài Dịch không biết quý trọng, hắn không có mắt "
Cô còn tưởng rằng Thư Nguyên sẽ nói tiếp câu gì đó để cô suy nghĩ lại, có lẽ là cái hiểu lầm gì đó, mở miệng lại là thuận theo lời cô, nhưng cô nghe theo, nghe xong liền cảm thấy thoải mái hơn, buồn cười nói: “Cậu chừng nào thì kết thúc công việc, hôm nay đến nhà mình đi, chúng ta ăn lẩu”
Thư Nguyên hai mắt sáng lên: "Đương nhiên là được rồi, lúc nào cũng được. Đi thôi, hôm nay quay xong rồi, vừa rồi trốn mưa, đợi đấy, mình vào trong thay trang phục, chúng ta cùng đi siêu thị càn quét một vòng. "
"Được. "
Đi hai bước, quay đầu lại nhìn thấy Lục Nhĩ Nhã thoáng phát run, quay đầu lại cầm lấy tay cô dắt đi: "Mình nợ cậu, không biết kiếp trước nợ cậu cái gì, hôm nay mang theo hai bộ quần áo. Xem ra cậu cũng là người may mắn. "
"... “
Đi đến phòng thay đồ của đoàn phim để thay quần áo khô. Bởi vì Thư Nguyên tương đối thấp, cô ấy bắt cô mặc quần dài. Cảm giác như đang mặc quần cắt, nhưng may mắn thay, phần eo vừa vặn vẫn có thể mặc vừa.
Cô đã mượn một chiếc ô lớn màu đen từ tổ, hai người ôm ấp nhau, tôi còn nhớ nói lời chào với đạo diễn, đối phương vẻ mặt không tốt, Thư Nguyên cũng không thèm quan tâm, chỉ làm theo phép lịch sự, thăm hỏi một tiếng liền kéo cô rời đi.
Tất cả đều là những việc mang tính hình thức, mọi người cảm thấy không thoải mái khi làm, nếu không làm thì sẽ bị nói thế này, thế khác. Dù không vui thế nào thì vẫn phải tuân theo quy tắc của người khác, nếu không sẽ không giữ được vai nữ số 5 này.
Sau khi rời khỏi đoàn phim thì mọi chuyện lại khác. Làm sao có thể mang lại những cảm xúc đó ra bên ngoài được? Thư Nguyên đảo mắt hưng phấn vui vẻ mà đi tới siêu thị.
Trong đầu xác thực trong nhà không có gì để ăn, cô đã trở về vào tối qua vẫn là gọi đồ ăn mang về. Tận dụng cơ hội này, chỉ đơn giản là mua thêm nhiều một chút, tích trữ một số thứ để không tìm thấy gì để ăn khi đói.
Khi bước ra, cả hai đều cầm trên tay túi lớn túi nhỏ, thậm chí họ còn không thể sử dụng ô của mình. Thư Nguyên bảo cô đợi ở đâu rồi bắt taxi đi, Lục Nhĩ Nhã không còn cách nào khác đành phải đồng ý, mặc dù chỉ cách nhà vài ngã tư.
Không ngờ, cuối cùng người lái xe mà Thư Nguyên tìm được lại là một người không thể ngờ tới — Lăng Nại!
Lục Nhĩ Nhã muốn từ chối, Thư Nguyên vội vàng đem tất cả đồ vào trong cốp xe, còn tự giác mở cửa băng ghế sau ngồi vào, duỗi đầu gọi cô: "Đi lên nhanh, không cần tiền, tiết kiệm một chút"
Sao lúc nãy mua thứ gì đó không thấy cậu tiết kiệm lắm nhỉ?
Hơi trừng liếc mắt cô ấy một cái, vẫn là theo lời ngồi vào đi, đối mặt với tài xế ở ghế lái. Người đàn ông nói: "Xin lỗi, anh Lăng."
Người đàn ông cười khúc khích và trả lời: “Không sao, đưa em gái tôi về là được rồi. "
Em gái….
Lục Nhĩ Nhã muốn sửa lại tên của mình, nhưng cảm thấy rằng mình đã nói quá nhiều, vì vậy cô cũng có thể không nói ra, cảm ơn một cách ủ rũ ngả người ra ghế sau để cùng Thư Nguyên trò chuyện.
Chỉ trong lúc trò chuyện, Lục Nhĩ Nhã mới phát hiện ra rằng Lăng Nại hiện đang đầu tư vào đoàn phim Thục Nguyên, anh và Thục Nguyên thường xuyên qua lại, nên có chút giao tình.
Thục Nguyên, người phụ nữ không biết lịch sự là gì, từ xa nhìn thấy xe của người ta, liền vẫy tay ngăn cản, đem người kéo qua đảm đương cu li.
Tại sao gọi nó là công việc khó khăn?
Bởi vì sau khi vào đến cửa, Thư Nguyên tự tin nói: “Anh là một người đàn ông to lớn, rất xấu hổ khi nhìn thấy chúng ta hai người phụ nữ yếu đuối khiêng những thứ này?”
Lăng Nại, người vẫn luôn trầm mặc, chỉ ngước mắt lên liếc nhìn cô ấy, sau đó thực sự xách đồ đi theo ở phía sau.
Lục Nhĩ Nhã thấy không ổn nên để người ta đi lại như vậy, đá vào cô gái Thục Nguyên vốn đang đuổi người ta đi, mỉm cười: "Cái kia, nếu không chê thì ở lại ăn cơm cùng nhau nhé, chúng tôi mua rất nhiều đồ, hai người cũng không ăn hết được..”
Người đàn ông mím môi suy nghĩ một hồi, như thể đang quyết định lịch trình, sau khoảng nửa phút, anh ta gật đầu nhận lời, còn tự giác mà ngồi ở trong phòng bếp đầu, hỗ trợ nhặt rau.
Bầu không khí này... thật phức tạp!
Thư Nguyên cõng cô lên?!