Diệp Phi đi lấy cà phê, đưa đến vị trí tổng biên tập gửi đến.
—— Hiện tại cô đang làm trợ lý cho tổng biên tập của một công ty văn hóa nổi tiếng trong nước, năm 2013, sự phát triển của báo giấy không còn quá khởi sắc, nghe nói tổng biên ký kết thêm một vài tác giả hàng đầu, nhưng không ký kết được, gần đây tổng biên tập đã xây dựng một đường dây, nghe nói tìm được một tác giả rất nổi tiếng, muốn ký hợp đồng với sách mới, đang mời khách ăn cơm ở chỗ này.
Trong ngõ nhỏ là một thế giới hoàn toàn khác biệt, bên trong có một nhà kiểu nhà sàn được trang trí độc đáo, nhân viên phục vụ hỏi cô phòng hào, sau đó dẫn cô lên lầu.
Thảm màu đỏ, trên vách tường treo những bức tranh thuỷ mặc, có một căn phòng rất ồn ào.
“Phòng 1686 phải không?” Nhân viên viên phục vụ nhẹ nhàng hỏi cô.
“Đúng vậy.” Diệp Phi lại nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.
Nhân viên phục vụ gõ cửa giúp cô.
“Cốc cốc cốc ——”
Cửa phòng được mở ra.
Diệp Phi đứng yên ngay tại chỗ.
Là một căn phòng nhỏ, bàn tròn kiểu Trung Quốc, bên cạnh có mấy cái ghế sô pha, trên sô pha có mấy người đang ngồi đánh bài, trên bàn vẫn là bữa tiệc không tàn, một vài người đàn ông nhàn tản ngồi ở đó hút thuốc nói chuyện, trong phòng ngập tràn mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi rượu.
Trên bàn đánh bài có hàng đống chồng tiền mặt màu đỏ tươi, bình rượu Mao Đài quý giá mấy ngàn tệ một bình nằm trên mặt đất.
Trên bàn không có một khuôn mặt nào cô biết.
—— Chuẩn xác mà nói, có lẽ là có một người.
Là người đàn ông vừa mới cho cô cà phê.
Anh cởi áo khoác, áo sơ mi màu sáng, dáng ngồi trên ghế nhàn nhã như đang nằm, ánh sáng trong phòng đầy đủ, cô mới nhìn thấy rõ được đây là khuôn mặt khiến cho người ta rung động như thế nào, người khác đang nói chuyện với anh, rõ ràng là mang theo nụ cười, nhưng lại càng như là lạnh lẽo, hờ hững.
Trong phòng không có ai nhìn cô, cô luống cuống, như là xông vào một giấc mơ hào nhoáng hư ảo.
—— Tổng biên tập gửi nhầm số phòng rồi.
“A, thật đúng lúc, đến đây, đưa anh Nam về.”
Có một người đi từ bên ngoài vào, uống rượu xong, nói chuyện không quá lưu loát, lấy một chùm chìa khóa xe từ trong túi ra nhét thẳng vào trong tay cô.
“Tôi không phải……”
Diệp Phi hoảng loạn, cô rất nhát gan, lần đầu tiên bước vào môi trường như thế này, cô liên tục suy diễn ra những tình tiết không hay lắm, liên tục xua tay muốn giải thích.
“Không đủ tiền?” Người đàn ông cười lạnh một tiếng, khom lưng cầm lấy một xấp tiền mặt từ trên bàn nhét vào trong tay cô, hành động rất phung phí, “Không đủ thì tự mình lấy, đưa tiền còn không muốn sao?”
“Tây Chính, cậu uống nhiều rồi đó.”
Ngay lúc Diệp Phi có hơi sợ hãi, người đàn ông bên kia cầm áo khoác lên đi về phía bên này.
“Anh Nam, để em cho người đưa anh về……” Giọng nói của người đàn ông trẻ tên Tây Chính say khướt, đứng cũng không vững.
Lê Tiện Nam nhìn thoáng qua bên cạnh, có người tới rồi.
“Đợi lát nữa đưa Tây Chính về.”
“Vâng.” Người kia hỏi, “Anh Lê, kia anh……”
Tầm mắt Lê Tiện Nam nhìn về phía cô gái trước mặt.
Anh không nói gì, Diệp Phi có hơi ngẩn người, một lúc lâu sau mới mới phản ứng lại đây, ngước mắt nhìn về phía anh, đường nét trên khuôn mặt người đàn ông sắc bén anh tuấn, cằm nhọn, khung xương rất đẹp, hốc mắt có hơi sâu, khí chất trong trẻo và lạnh lùng.
Áo sơ mi sáng màu sơ vin lại, quần tây Naples chỉnh tề, giản dị và ổn trọng, phác họa ra vòng eo gợi cảm eo độc quyền của một người đàn ông trưởng thành.
Cô ma xui quỷ khiến thế mà gật đầu.
Trong lòng còn cầm chìa khóa xe và tiền mặt, trong lúc nhất thời cô không biết nên phản ứng như thế nào.
“Có thể lái xe không?”
“Có thể.”
“Cầm đi.” Anh nói.
Nhân viên phục vụ đã sớm đi rồi.
Diệp Phi đặt túi cà phê ở trước quầy lễ tân, tiền đương nhiên không dám cầm, nhờ nhân viên phục vụ đợi lát nữa đưa lại, sau đó thấp giọng hỏi một câu bãi đỗ xe ở đâu.
“Chỗ chúng tôi không thể đỗ xe ở đây, cô nhìn sang đầu ngõ bên kia, xe của khách phòng 1686 đều ở bên kia.”
“Vâng.” Diệp Phi mím môi, xách theo chìa khóa xe đi ra ngoài, bên kia là một bãi đất trống đậu một dãy siêu xe, chỉ là chiếc xe kia quá dễ nhận ra, trên chìa khóa xe có hai chữ R, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ngay chiếc xe kia đậu ở trong góc.
Không biết chuyện sao lại thành ra thế này, chìa khóa trong tay làm cho cô nghĩ đến bóng người đứng ở góc đường, cao quý và lạnh lùng, ở một góc không quá nổi bật như vậy, càng lộ ra sự tịch mịch.
Diệp Phi lái xe đến đây, màn hình trên xe sáng lên, ánh sáng mập mờ, trên xe có đặt bằng lái của anh, cô ma xui quỷ khiến cầm lấy nhìn thoáng qua.
Lê Tiện Nam.
Là tên của anh.
Cửa sổ xe kéo xuống một nửa, Triệu Tây Chính uống say, lảo đảo lắc lư, Lê Tiện Nam đứng ở đầu ngõ, mấy người đưa xuống dưới, giọng nói của Triệu Tây Chính có hơi lớn, kéo giọng Bắc Kinh nói, “Anh Nam thật lợi hại, tay nuôi cá cũng thật giỏi, chờ hôm nào đưa mấy người đi xem cá của anh nam……”
Diệp Phi ngồi ở trong xe, nghe thấy những lời này, tầm mắt rũ xuống, cá này là cá, hay là thị phi?
Không thể suy nghĩ đến nữa, cô nhìn thấy người đàn ông đứng ở đầu ngõ mỉm cười xa cách, rồi sau đó nói tạm biệt với mấy người kia, kéo cửa xe ghế phụ ra bước lên, anh có uống một chút rượu, Diệp Phi không thích mùi thuốc lá và rượu, nhưng ngửi ngửi, mùi rượu gần như không có, chỉ có một vài mùi hương thoang thoảng khiến người ta không nhịn được ngửi thêm vài lần.
Vô thức nắm lấy vô lăng, ngồi thẳng lưng, giọng nói có hơi khô khốc, “Anh Lê, đi đâu vậy?”
Lúc đầu anh không nói gì, thong thả dựa vào lưng ghế, tiếng hít thở phập phồng nhẹ nhàng.
Diệp Phi nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn anh, Lê Tiện Nam ngồi ở đó, đôi mắt hơi nhắm lại, trông như là mệt mỏi, anh giật giật, chậm rãi chống người ngồi thẳng dậy, ở trong xe đen như mực hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên mặt cô nóng lên, trần trụi rơi vào trong đôi mắt này.
Anh lại cong môi cười, cũng không biết đang cười cái gì, âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, khiến cho má cô nóng lên.
Lê Tiện Nam lấy hộp thuốc từ trong túi ra, kéo cửa sổ xe xuống một chút, sau đó hình như lại nghĩ đến không nên hút thuốc ở trong xe, lại đóng nắp hộp thuốc lá đặt về chỗ cũ, giọng nói của anh rất êm tai, trầm thấp, có một chút lười nhác, giống như là đang trêu chọc mặt nước nổi lên gợn sóng nhè nhẹ, “Ăn cơm chưa?”
Bọn họ đã gặp qua nhau một lần ở trước cửa hàng tiện lợi —— là anh đã quên, hay là cố ý nói như vậy?
“Tôi nhớ rõ cô,” anh đã nhận ra ánh mắt của cô, “Cà phê.”
Diệp Phi quẫn bách, có chút đứng ngồi không yên, Lê Tiện Nam chỉ ngồi ở đó, cô đơn nhưng lại có loại cảm giác ấm áp khiến người ta an tâm, tay anh đang chơi đùa với cái bật lửa thuốc lá bằng kim loại kia, giọng nói cô tịch và bình thản, “Đi ăn cùng tôi được không?”
Là một câu hỏi, giọng nói rất trầm, giống như là chỉ lơ đãng hỏi một câu không liên quan gì.
Chỉ trong nháy mắt đó, Diệp Phi vô cớ nhớ tới một câu mà Lư Nhân đã nói.
Có một số lựa chọn sẽ là ngã rẽ trên đường đời, bình thường hoặc là từng bước thăng tiến, muốn chọn như thế nào?
Mặc dù cũng không biết câu chuyện sẽ phát triển theo hướng nào, nhưng lúc này cô vô cùng rối rắm, anh đưa cho cô một ly cà phê nóng, cô uống một ngụm, đắng, nhưng còn đọng lại một chút vị caramel.
“Làm chậm trễ thời gian của cô sao?”
“Không chậm trễ.”
Lê Tiện Nam giống như là đã biết đáp án, nói ra một địa chỉ, Diệp Phi lúc đầu không nhúc nhích, anh nghiêng người sang, hướng dẫn vị trí điều khiển.
Lúc anh nghiêng người sang, mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn với mùi tuyết sam, mát lạnh dễ ngửi.
Ngón tay của anh thon dài, chỉ vào hướng dẫn, vô cùng kiên nhẫn.
Diệp Phi nhìn thoáng qua vị trí, thế mà lại là ở gần ngõ nhỏ Hòe Tam.
“Vậy, không phải đều là nhà kiểu tứ hợp viện hết sao?” Diệp Phi nhẹ giọng hỏi một câu.
“Chẳng phải đi là sẽ biết ngay sao?” Anh cười nhạt một tiếng, giống như cũng không quá để ý, cúi đầu nhìn điện thoại.
Diệp Phi nghiêm túc lái xe, ban đêm ngõ nhỏ Hòe Tam yên tĩnh, nơi này dường như đều là người già sống, mới hơn chín giờ tối, đã yên tĩnh không giống thành phố Yến Kinh ,một chút nào.
Diệp Phi dừng xe ở đầu ngõ, đang băn khoăn kế tiếp nên đi như thế nào, đã nhìn thấy từ phía xa trong ngõ nhỏ có người đi ra, hình như là đang xác nhận biển số xe.
Lê Tiện Nam xuống xe trước, có đi theo ở phía sau.
Trong lòng đoán chứng, hai người chỉ mới gặp nhau một lần ở trước cửa quán cà phê, chắc là anh cũng chỉ mới uống một chút rượu ở bữa tiệc mà thôi, đại khái cũng chỉ là yêu cầu cùng ăn một bữa cơm —— Diệp Phi nghĩ như vậy.
Ngõ nhỏ nói có hơi cũ kỹ này, cũng chính lúc này cô mới phát hiện ra nơi này ẩn chứa một bí ẩn.
Cuối ngõ nhỏ có một cánh cửa gỗ, cánh cửa gỗ có hình con sư tử đá đang chơi bi, đẩy cửa ra, là lối đi nhỏ hẹp, trên tường đá có ngọn đèn lồng sáng mờ ảo.
Hình như là có chữ.
Bước chân Diệp Phi dừng lại nhìn, mới phát hiện mỗi một viên gạch trên bức tường này, thế mà còn có khắc tên, quét mắt nhìn sơ qua vài lần, đều là tên những nhân vật nổi tiếng, còn có khắc ngày.
Diệp Phi đứng thẳng người lên, Lê Tiện Nam đi ở phía trước, phía trước con đường nhỏ làm chút tạo cảnh, sương mù phù phiếm lượn lờ nối đuôi nhau, hoa súng trong ao trôi nổi lơ lửng thành một tầng dày đặc, bóng dáng anh cao lớn, yên tĩnh và nặng nề như bóng đêm.
Nhà hàng này quả thật là có một phong cách thiết kế rất riêng, người phụ nữ mặc váy đen ngồi trên sân khấu đàn đàn hạc, thiết kế theo kiểu Trung Quốc, Lê Tiện Nam dường như cũng thường tới đây, quản gia kia đưa bọn họ đi đến một phòng riêng nào đó ở lầu một.
Trên bàn có đặt sẵn thực đơn.
Không có niêm yết giá, nhưng liếc mắt một cái đã biết ngay là giá cả không hề rẻ, trên thực đơn cũng chỉ là một hai ba phần ăn khác nhau.
Tầm mắt Diệp Phi nhìn qua nhìn lại bên trái và bên phải, nhưng những từ đó xếp chồng chất lên nhau làm cho cô không có cánh nào phán đoán được cái nào thoạt nhìn sẽ rẻ hơn một chút.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy quẫn bách mà không thể hiểu được lý do như thế này, vào ngay chính lúc này.
Lê Tiện Nam duỗi tay lấy thực đơn sang, kỳ thật chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp, hỏi cô có ăn kiêng gì hay không.
Diệp Phi thụ sủng nhược kinh, “Không có……”
Lê Tiện Nam bảo nhân viên phục vụ thu dọn bàn, anh sờ soạng lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, chơi đùa ở giữa ngón tay, “Được rồi, tôi gọi hết rồi, thích cái gì thì ăn cái đó, đột nhiên mời cô đi ăn bữa cơm cùng tôi vào lúc này, làm mất nhiều thời gian của cô rồi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng và bình tĩnh, giống như không quá để ý, cô ngước mắt lên, người đàn ông cứ như vậy ngồi đối diện cô, áo khoác gió cởi ra khoác lên trên lưng ghế, bên trong áo sơmi chỉnh tề, cà vạt cũng không hề cẩu thả, đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc không hút, tầm mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, Diệp Phi nhìn anh, cảm thấy giống như một giấc mơ không quá chân thật.
Cô không thể nào suy đoán được xu hướng phát triển của hiện tại.
Nhân viên phục vụ bưng từng món ăn lên, trên đĩa đều là những món ăn tinh xảo, một dĩa cũng chỉ có một ít, lúc này cô mới phát hiện ra đây là nhà hàng chay.
Lê Tiện Nam ăn cơm không nói lời nào, nhân viên phục vụ rót cho anh ly nước đá, trời lạnh như vậy, còn uống nước đá?
Trên bàn chồng không ít dĩa, đây đúng là ý tưởng kinh doanh sáng tạo, tạo hình cũng rất kỳ lạ, nhiều lần cô liếc mắt nhìn thoáng qua, Lê Tiện Nam nhìn thấy, bảo nhân viên phục vụ bưng mâm đồ ăn đến trước mặt cô, nhân viên phục vụ giới thiệu cho cô ——
“Đây là nấm Vân Nam và cây khô làm từ mỡ quỳnh vào mùa xuân, gia vị được thêm vào là nước măng tươi và muối khoáng Himalaya được nấu trong hai mươi tư tiếng đồng hồ.”
Nhân viên phục vụ giới thiệu tỉ mỉ, Diệp Phi không tránh khỏi lo lắng, trong tay cầm đũa, lại cảm thấy đây không giống như là đũa dùng để ăn.
Vì thế ngồi ở đó “Ừm ừm” vài tiếng —— thật sự là quá quẫn bách, đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng cũng có thể mơ hồ nhận thấy ánh mắt đang rơi vào trên người cô.
Lê Tiện Nam cười, bảo nhân viên phục vụ kia đi ra.
Nhân viên phục vụ đi rồi, như là sợ cái gì đó, lại gọi quản lý ở quầy lễ tân dẫn đầu bếp chính đây, là một người phụ nữ rất giỏi giang, đến đây cười hỏi, “Anh Lê, là nhân viên phục vụ mới tới làm không tốt chỗ nào sao?”
“Được rồi, không cần giới thiệu, lần đầu tôi dẫn người đến đây ăn cơm, mấy người lại dọa cho người của tôi sợ rồi.”
Anh vẫn cười, nhưng lần này tầm mắt đều dừng ở trên người cô, trở tay đặt điện thoại lên trên bàn, quản lý xấu hổ mỉm cười, nói vài câu khách khí rồi mới đi.
Như thế này càng càng làm cho cô lúng túng hơn.
Lê Tiện Nam đưa cái thìa bên tay trái cho cô, cái thìa nhỏ làm bằng bạc, Diệp Phi ngơ ngác nhìn anh.
Anh có một đôi rất đẹp đôi mắt, là mắt hai mí tiêu chuẩn, lúc cười rộ lên đuôi mắt hơi nhếch lên, mí mắt mỏng, càng có vẻ vừa sâu vừa sắc bén, nhưng ánh mắt vẫn luôn bình thản và thâm thúy, như là một đôi mắt lạnh lẽo, nhưng trời sinh lại thâm tình lưu luyến.
Đàn hạc trong nhà hàng đang chơi một bài hát Giáng Sinh vui vẻ, ông Lawrence, nhẹ nhàng đến nỗi buồn không biết tên, câu chuyện tự như là bối cảnh của bài hát này ——
Biết rõ nụ hôn kia sẽ chôn vùi cuộc đời của mình, Jack vẫn bất chấp tất cả để hôn lên.
Ngày đó ánh mắt ngông cuồng của Jack nhìn chằm chằm Genoi, có một chút giống như là xuyên thấu tình yêu vốn đã bị sự ngăn cấm che khuất, một chút hư ảo nhưng lại ăn sâu bén rễ đang sụp đổ.
—— “Genoi, anh là ác ma sao?”
—— “Anh không phải ác ma, cũng không phải thánh nhân, anh là con người.”
Diệp Phi nhận lấy cái thìa, cả người căng chặt hơi thả lòng hơn một chút.
Lê Tiện Nam rốt cuộc cũng nói với cô mấy câu, cuộc đối thoại rất tự nhiên.
“Sinh viên?”
“Đúng vậy.”
“Tôi đoán là Đại học Yến Kinh, có phải hay không?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại chỉ nói đúng vậy.” Anh khẽ cười một tiếng, dáng vẻ trông như là rất dễ nói chuyện, tầm mắt Diệp Phi không biết đặt ở đâu, rất nhanh lại liếc mắt nhìn nhau một cái, luôn cảm thấy giống như là tâm tư của mình đều bị anh nhìn thấy rõ ràng hết vậy.
Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, “Học Văn học ở Đại học Yến Kinh.”
Thật ra anh không nói quá nhiều, lượng đồ ăn trên bàn vốn dĩ cũng đã ít đi, Diệp Phi căng thẳng, nhìn thấy không khác lắm, Lê Tiện Nam cầm lấy áo khoác, nghiêng đầu hỏi cô, “Nhà có xa không? Nếu mà xa, tôi sẽ gọi người khác đến lái xe, đừng để đến lúc đó trở về, không có tàu điện ngầm, cô gái nhỏ phải tự mình trở về có rất nhiều rắc rối.”
“Không xa, ở ngay chỗ này, ngõ nhỏ Hòe Tam.”
“Vậy được, còn phải làm phiền cô lái xe đưa tôi về.”
“Không có gì.”
Giọng nói của Diệp Phi có hơi khô khốc.
Trên hướng dẫn có đặt sẵn vị trí nhà anh, biệt thự số 1 Đàn Cung tây giao.
Là chỗ sâu nhất ở trong khu rừng sâu thẳm này, nơi tách biệt với thế giới nhất, nơi này yên đến kỳ là, con đường đi vào cũng hẹp, hai bên là rừng trúc tươi tốt, từ sau khi Lê Tiện Nam lên xe cũng không nói chuyện, im lặng, Diệp Phi có mấy lần hoài nghi là có phải anh đã ngủ rồi không.
Nhưng mà không.
Lê Tiện Nam nói với cô dừng xe ở cửa là được rồi.
Diệp Phi nghe theo, dừng xe lại, đưa chìa khóa xe cho anh.
Lê Tiện Nam vươn tay ra, chìa khóa rơi vào trong lòng bàn tay anh.
Diệp Phi nói tạm biệt với anh, bước chân dừng lại, ở trong bóng đêm, căn biệt thự này là định viện kiểu Trung Quốc, thiết kế tương đối độc đáo, hàng rào gỗ thấp thấp tạo thành tường ngăn cách, mơ hồ có thể nhìn thấy con đường đá nhỏ ở giữa, hai bên lóe lên ánh nước lấp lánh.
Diệp Phi có hơi tò mò, nhìn thoáng qua bên kia.
Vừa nhìn thấy đã hơi kinh ngạc, trong sân thế mà lại làm một hồ nước bao quanh biệt thự, nước hồ trong suốt, bên trong bên trong có rất nhiều con cá koi chậm rãi bơi ở trong đó, cá koi đỏ trắng đan xen nhau, thậm chí còn có cá koi màu vàng sẫm, một con cá koi nhảy lên từ trong nước, bọt nước bắn ra tung tóe.
Xung quanh đều được trồng rất nhiều cây không biết tên, cắt tỉa gọn gàng.
Cô không khỏi nghĩ đến lời người đàn ông trẻ tên “Tây Chính” nói lúc tối ——
“Anh Nam là một tay nuôi cá rất giỏi.”
…… Thật sự là cá.
Diệp Phi vô cớ cười cười, lúc đang chuẩn bị đi, đứng dậy, lại nhìn thấy Lê Tiện Nam chưa đi vào, anh đứng ở cuối con đường đá xanh, tầm mắt dừng ở trên người cô.
Hai người cách nhau không tính là xa, chỉ là cô đứng ở ngoài sân, anh ở trong sân.
Trong cơn gió mùa đông nhẹ nhàng, cô lại cảm thấy ánh mắt của anh như là xuyên qua trái tim của cô, khuôn mặt vô cớ nóng lên.
Lê Tiện Nam đứng ở đó, trong tay cầm chìa khóa xe, anh lạnh giọng nói một câu, “Ngày mai có rảnh không?”
“Ngày mai…… Chắc là phải đi học.” Cô căng thẳng đứng ở bên ngoài.
Lê Tiện Nam lại cười rộ lên, “Cô căng thẳng cái gì, vừa vặn tôi không thích ăn cơm một mình, nên muốn ăn cùng cô, được không?”
Lời anh nói quá nhẹ nhàng, thật sự tựa như là đang ra một chuyện rất bình thường.
Lời Diệp Phi muốn nói đều mặc ở trong cổ họng, đổi tới đổi lui, dứt khoát nói thẳng, “Nhưng tôi không hiểu những cái đó……”
“Không phải cũng khá tốt đó sao? Ăn ngon chính là ăn ngon, không thể ăn chính là không thể ăn, bớt cho bọn họ lừa gạt tôi.” Giọng nói của anh hàm chứa ý cười, như là một loại trêu chọc vừa phải, làm cho bóng đêm này có thêm một lớp màu đỏ không thể nói rõ ràng.
Diệp Phi đứng yên tại chỗ, không biết mình nên coi chuyện này là thật hay là chỉ là một trò đùa vui nghe một chút là được.
“Trở về sớm một chút đi, buổi tối không an toàn, đợi lát nữa tôi sẽ bảo bảo vệ Tây Giao đưa cô trở về.”
“…… Được, cảm ơn……”
Lê Tiện Nam cười cười, Diệp Phi quay đầu lại rời đi.
Bước chân anh dừng lại một chút, cầm lấy chìa khóa, lúc mở cửa cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Cô gái nhỏ đã quay đầu đi ra ngoài, cô mặc một cái quần jean dày, sáng màu, giày thể thao giống như học sinh, bên trong mặc một chiếc áo len mỏng, áo khoác dài màu vàng nhạt, mái tóc màu đen tuyền dài và thẳng, lộ ra trán trơn bóng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ thanh xuân non nớt, đôi mắt hạnh trong trẻo, rất chuẩn tam đình ngũ nhãn (*), cằm nhọn, khuôn mặt hình trứng ngỗng, mặc dù non nớt nhưng cũng có loại cảm giác như tình đầu quý giá, ngũ quan trẻ trung, có một chút quật cường giấu ở trong sự ngây ngô đó, còn cố tình khom lưng đến gần hơn để có thể nhìn thấy cá trong ao, mày cong cong, thêm một chút ngây thơ, tự dưng làm cho anh nhìn nhiều hơn một cái.
(*) Tam đình ngũ nhãn nguyên gốc là “三庭五眼”: là câu tục ngữ cổ của người Trung Quốc, là tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường. Nếu như không phù hợp với thước đo này có nghĩa là khuôn mặt này sẽ nảy sinh những điểm bất hợp lý. Như ngày nay, dựa trên nền tảng “Tam đình ngũ nhãn” các nhà khoa học đã tính ra được tỉ lệ chuẩn hơn, mọi bộ phận trên khuôn mặt đều phải hợp lý. Có thể hiểu là khuôn mặt có tỉ lệ hoàn hảo.
Là một cô gái rất đơn thuần.
Vốn dĩ anh cũng không muốn ăn thêm một bữa cơm nữa, chỉ là vì muốn ném đi một chút thời gian, mới không để cho buổi tối này có vẻ quá dài.
Lại hoặc là nói, nghĩ đến thấy cô gái kia rất đáng thương, một mình đứng ở trong gió lạnh gặm một cái bánh sandwich.
Chuyện này nói không rõ, cứ xem như là thuận nước đẩy thuyền vậy.