Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bình Minh Màu Đỏ

Quay đầu đã đến tháng 5 năm 2014, mùa xuân ở Yến Kinh nồng đậm, cây liễu ven đường đã đâm chồi nảy lộc, màu xanh tươi tràn đầy sức sống, Triệu Tây Mi dùng bút danh Tây Mạn đã nộp bản thảo để xuất bản quyển sách thứ hai, ngày nộp bản thảo Triệu Tây Mi nằm trên sô pha nhìn viết Diệp Phi viết bài, “Năm nay chị sẽ nghỉ ngơi một chút, sang năm lại viết một quyển nữa…… Sang năm viết cái gì đây!”

Diệp Phi nhìn chằm chằm màn hình, bình tính nói đến lúc đó rồi nói sau, chắc chắn là cô ấy có thể có cảm hứng.

Kỳ thật trong năm này đã xảy ra một chuyện —— cảm giác đó là một chặng đường dài.

Năm 2014 vẫn là thời kỳ hoàng kim của tiểu thuyết thanh xuân, mặc dù báo giấy đang dần dần xuống dốc, nhưng với một số người đó vĩnh viễn là thanh xuân, chỉ là trong thời đại cần đổi mới và cập nhật nhanh như vậy, các thủ đoạn marketing trước kia đã không thể vì sử dụng cho hiện tại.

Bộ phận sách dành cho giới trẻ của Văn hóa Day and Night đã xuống cấp, các tạp chí của họ đã bị đình chỉ, tuyên bố rằng sẽ chỉ sản xuất sách dài và một số sách phụ trợ cho thanh thiếu niên.

Bởi vì chuyện tạp chí ngừng xuất bản, có còn gây ra một đợt thảo luận ở trên Weibo, mọi người đều nhắc tới tác giả Lộc Phan Đạt năm đó, cũng không khỏi hoài niệm.

Lúc Triệu Tây Mi nhìn thấy, vẻ mặt không khỏi sửng sốt, nhưng Diệp Phi vẫn bắt giữ đến dấu vết của sự tiếc nuối trong đó—— Rốt cuộc thì đó cũng đã từng là tâm huyết của cô ấy, mà cái bút danh này lại không còn thuộc về cô ấy nữa.

Lúc Diệp Phi nhìn thấy hỏi cô ấy, “Vì sao lúc ấy chị lại dùng bút danh Lộc Phan Đạt này?”

“Lần đầu tiên Hàn Dịch được đưa đến nhà chị,” Triệu Tây Mi dựa vào trên sô pha nghịch điện thoại, nói, “Lúc đó anh ấy rất chật vật, vừa gầy vừa cao, đôi mắt đẹp, giống như một con gấu trúc bảo vật quốc gia bị ngược đãi, cái chữ lộc này sao…… Lúc ấy chị nghe nhầm tên anh ấy thành một cái tên khác họ Lục, đều là duyên phận, nếu không tên là Hàn Phan Đạt…… Làm sao có thể là một người nổi tiếng ở trên mạng được đây.”

Triệu Tây Mi lười biếng mỉm cười, Diệp Phi lại hỏi cô ấy, “Chị có muốn lấy lại cái bút danh kia không, làm một vài thủ tục lấy nó về?”

“Không cần nữa.” Triệu Tây Mi khống chế sắc mặt, cười cười nói, “Cái bút danh kia chỉ có quyển sách đầu tiên là của chị, sau đó đều là bản thảo súng của Hoàng Linh, lấy về rồi, chị cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì.”

Ngày đó ánh mặt trời khá đẹp, Triệu Tây Mi và Diệp Phi nói về một vài chuyện cũ, năm ấy Triệu Tây Mi làm ầm ĩ với người nhà không vui vẻ gì, cứng đầu đi tiếp không tin mình không thể tự lực cánh sinh, nghĩ đến những chuyện trước kia từ nhỏ mình gửi bài cho một số tạp chí. Lần đầu tiên Triệu Tây Mi thử viết một quyển tiểu thuyết, ở trong tiểu thuyết là một tình yêu thầm trong mơ trở thành sự thật, văn hóa Day and Night là công ty đầu tiên tung cành ô liu ra cho cô ấy, Hoàng Linh lại là tổng biên tập ngôi sao lúc bấy giờ, xuất phát từ tạp chí, Triệu Tây Mi ký hợp đồng.

“Kỳ thật tiền nhuận bút của bản thảo kia căn bản là không được bao nhiêu, nói ra không sợ em cười, Hoàng Linh vẫn luôn đả kích chị, lừa chị ký hợp đồng hai mươi năm, hai lần tái xuất bản sau chị cũng không biết,” Triệu Tây Mi nói, “Sau đó chị lại bị nhà khác đào đi, mới biết được chuyện này.”

“Triệu Tây Mi, chị nhất định có thể,” Diệp Phi nghiêm túc nói, “Sau này chắc chắn chị sẽ trở thành nhà văn nổi tiếng.”

Triệu Tây Mi mỉm cười, nói chị bị không đói chết là được, nghề này không có cảm giác an toàn.

Năm ba đại học ấy cũng như là đường ranh giới, có một vài bạn học ở chuẩn bị ra nước ngoài tiếp tục đọc lên nghiên cứu sinh, có nghĩa là sẽ bắt đầu chuẩn bị trước một năm, có một số bạn cùng lớp chuẩn bị đi tìm việc làm, cho nên hiện tại đang tìm kiếm công việc thực tập.

Diệp Phi giống như đang đứng ở ngã ba đường rộng lớn.

Diệp Phi hỏi Tiết Như Ý có dự định gì, vẻ mặt Tiết Như Ý ảm đạm đi một chút, “Tớ cũng không muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh, nên cứ chăm chỉ làm việc đi.”

Gần đây ở trong vòng bạn bè Diệp Phi cũng không nhìn thấy Triệu Tây Chính có động thái gì —— kỳ thật Triệu Tây Chính đối với Tiết Như Ý, căn bản cũng không phải là nghiêm túc gì cả, loại thái độ như gần như xa này, đối với một cô gái nhỏ cũng là thật sự khó nắm bắt.

Anh ta nhớ tới thì nhờ người tới đưa cơm, còn nhớ rõ sinh nhật của Tiết Như Ý, nhờ người đưa túi xách phiên bản giới hạn tới, anh ta không nhớ thì sao, biến mất vài ngày.

Có giận hay không? Có khó chịu không? Nhưng nếu cô ấy đi hỏi, chắc là anh ta còn vô tội hỏi, không phải chúng ta là bạn bè sao?

Đúng vậy, trên tình bạn, dưới tình yêu.

Diệp Phi nói với Tiết Như Ý, nếu cậu không muốn ngả bài, thì cắt đứt sạch sẽ đi.

Tiết Như Ý hỏi một đằng trả lời một nẻo, ủ rũ nói, tớ mới hai mươi hai thôi mà.

Giống như là còn tuổi trẻ, có rất nhiều thời gian để lãng phí.

Tháng năm khi mùa xuân bừng tỉnh, cẩm tú cầu trong sân ở Tây Giao bắt đầu nở, Lê Tiện Nam cho người chuyển vị trí, một bức tường khác trải đầy hoa cẩm tú cầu, cây hải đường trong sân cũng có nụ hoa. Năm nay mùa xuân hơi lạnh, mấy ngày nay nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh, hoa hải đường nở muộn hơn bình thường một chút.

Gần đến kỳ nghỉ hè, năm ba đại học của Diệp Phi cũng sắp kết thúc, Bồ Nhạc Sinh đang chuẩn bị điều điều chuyển đến công tác ở Đại học Trung văn Hồng Kông, bảo Diệp Phi bắt tay vào chuẩn bị tài liệu ứng tuyển, chuẩn bị bắt đầu thi chứng chỉ ngôn ngữ.

Gần đây quả thật là Lê Tiện Nam có hơi bận rộn, nhưng bận rộn cũng chỉ là giảm bớt một chút thời gian ở cùng đám người Triệu Tây Chính, Diệp Phi thường nghe thấy anh gọi điện thoại.

Mùa xuân ở Tây Giao khá đẹp, nụ hoa hải đường hình như đã sắp nở, Lê Tiện Nam nói hai ngày nữa.

Cá Koi trong hồ cũng vui vẻ bơi lội, ném một nắm thức ăn cá vào, có vô số cá Koi vàng đỏ nhảy ra khỏi mặt nước, giống như cá chép đồng loạt nhảy qua vượt vũ môn.

Diệp Phi ngồi trên ghế bập bênh trong sân, nhìn trang chủ của Đại học Trung văn Hồng Kông trên màn hình.

Nếu không gặp được Lê Tiện Nam, chắc chắn cô sẽ kiên định nắm lấy cơ hội, mà bởi vì Yến Kinh có anh, nên cô bắt đầu tham lam hơn một chút, thậm chí là tình nguyện ở trong giấc mơ này lâu hơn một chút.

Rõ ràng là trước kia, Diệp Phi mới là là người tính toán lý trí nhâts.

Cho nên chuyện này, Diệp Phi không giấu Lê Tiện Nam.

Cô ngồi ở dưới gốc cây hải đường, nhìn Lê Tiện Nam đi từ trong phòng khách ra, Lê Tiện Nam nhìn thấy đơn đăng ký trên máy tính cô.

Diệp Phi dịch dịch sang bên cạnh, dành ra một chỗ cho anh để ngồi xuống, sau đó thản nhiên hỏi anh.

“Lê Tiện Nam, sang năm em sẽ tốt nghiệp.”

“Thật nhanh.” Lê Tiện Nam ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, mỉm cười cúi người, Diệp Phi cũng không từ chối, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh là dư vị của nước hoa, có loại gợi cảm trí mạng.

Lúc trước Diệp Phi còn tưởng rằng anh lén hút thuốc, Lê Tiện Nam giang tay ra, bộ dạng như là để cho cô lục soát.

Diệp Phi sờ sờ vào túi anh, nụ cười của Lê Tiện Nam có thêm một chút nghiêm túc, tựa như chính nhân quân tử, “Phi Phi, sờ chỗ nào đó.”

Rõ ràng chỉ là sờ soạng trong túi mà thôi.

Lê Tiện Nam hôn cô, trong lòng Diệp Phi luôn căng thẳng như một sợi dây khó nắm bắt, muốn nghe anh nói lời hứa hẹn, nhưng thật sự không có, trong đầu cô hơi hỗn loạn, nhưng cô cũng cam tâm tình nguyện ngã xuống bên cạnh anh.

Lòng bàn tay của Lê Tiện Nam đặt ở trên eo cô, lúc buông cô ra, Diệp Phi bất ngờ hỏi anh một câu, “Lê Tiện Nam, nếu không em ở lại, có được không?”

Dục vọng trong mắt Lê Tiện Nam tan đi một nửa, nhưng vẫn dịu dàng tự như một con suối vắng vẻ.

“Phi Phi, đến Hồng Kông học nghiên cứu sinh đi,” anh nói, “Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, sau này có rất nhiều thời gian. Nhưng cơ hội không phải là lúc nào cũng có, nắm bắt cơ hội.”

Trong mắt Diệp Phi như bị một tầng sương mù mỏng che kín, ở trong màn sương mù mênh mông này, không hỏi đến từ lâu, không hỏi đường về.

Nhưng cuộc đời cũng chỉ có mấy chục năm ít ỏi như vậy, con đường cuối cùng cũng có điểm kết thúc.

Cô cũng tình nguyện dành thời gian ở lại bến cảng dịu dàng của anh.

Lê Tiện Nam thật sự không cho được lời hứa hẹn nào, cái từ thiên trường địa cửu này, đối với anh mà nói cùng lắm cũng chỉ là lời khách sáo, tựa như trên thương trường có một câu “Lần sau có cơ hội hợp tác”.

Lần sau có cơ hội hợp tác, nói nhiều như thế nhưng sao đều không hợp tác, đây rõ ràng còn không phải là khéo léo từ chối sao?

Lê Tiện Nam không đưa ra lời hứa hẹn, anh chỉ đưa ra đáp án vào thời điểm chắc chắn.

Diệp Phi ngoan ngoãn đáp một tiếng, nói được.

“Anh thì sao?” Diệp Phi dựa vào trong lòng anh nhìn nụ hoa hải đường, rốt cuộc vẫn không nhịn được nhẹ giọng hỏi một câu.

Con đường này không biết đã trật từ khi nào, dứt khoát thuận theo tình cảm.

“Hòa thượng có thế chạy được nhưng miếu không thể chạy cùng bọn họ. (*)” Lê Tiện Nam ôm lấy cô nằm trên ghế bập bênh, nước trong sân lấp lánh, mùa xuân ấm áp, giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng tựa như cơn gió sau đêm.

(*) Hòa thượng có thế chạy được nhưng miếu không thể chạy cùng bọn họ nguyên gốc là “跑了和尚跑不了庙”: có nghĩa là dù bạn có né tránh được thì cũng chỉ tránh được một lúc, đến cuối cùng bạn cũng không thể thoát ra được. (Baidu)

“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, gọi anh một tiếng.

Lê Tiện Nam cúi đầu nhìn cô.

Diệp Phi vừa mới đón sinh nhật năm hai mươi hai tuổi không lâu, vẫn là một cô gái mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn, xương quai xanh như ngọc sáng, so với sự chật vật lúc mới gặp, càng thêm tươi sáng hơn.

Lê Tiện Nam thích nhìn dáng vẻ lúc mỉm cười và ngây thơ của cô, thật sự khiến người ta yêu thích.

Thế giới này có nhiều cây cầu như vậy, ngay cả khi bình thường hơn nữa, cũng có nhà thơ gửi tương tư.

Diệp Phi không nói gì, tháo chiếc nhẫn kim cương đỏ trên ngón tay xuống, đặt vào lòng bàn tay anh, “Anh đeo lại cho em một lần nữa đi, ngày đó lúc anh đeo cho em, em cũng chưa tỉnh ngủ.”

Về một chút suy nghĩ ngây thơ này, rõ ràng không giấu được, anh cũng không nỡ vạch trần.

Lê Tiện Nam nói được, khẽ cười một tiếng, ôm lấy cô, nâng tay cô lên, cầm chiếc nhẫn kim cương đỏ kia đẩy vào ngón giữa bàn tay cô.

Đeo nhẫn xong, Diệp Phi cười đột nhiên nói một câu, “Em nguyện ý.”

Lê Tiện Nam không nhịn được bật cười, Diệp Phi nhào đến, ôm lấy cổ anh hôn anh.

“Được rồi, học sinh thông minh, còn giở trò với anh.” Lê Tiện Nam nói như thế này, nhưng cũng vui vẻ làm những trò trẻ con này với cô.

Tiết Như Ý nói cô ấy không có lý trí như Diệp Phi, Diệp Phi để tay lên ngực tự hỏi, hiện tại ở đâu của cô còn có một trăm phần trăm lý trí?

Cô cũng nhớ tới những lời Lê Tiện Nam từng nói, đừng tính toán rõ ràng như vậy, trên thế giới này đâu có nhiều chuyện đen trắng như vậy chứ?

Lê Tiện Nam không tin duyên cạn, anh nói duyên phận sâu cạn, tất cả là do con người tạo ra.

Diệp Phi cũng cũng không tin những thứ này —— so với duyên phận, có lẽ cô càng tình nguyện tin tưởng Lê Tiện Nam hơn.

Chọn lựa, anh chưa bao giờ hứa hẹn gì với cô, nhưng thật sự không có hứa hẹn sao?

Diệp Phi nhớ lại ở trong đầu.

Liên quan gì đến hứa hẹn không…… Cô chỉ nghĩ đến trên đường Quan Âm ở chùa Hồng Loa, Lê Tiện Nam hôn cô, nói với cô, Phi Phi, em để anh thử xem đi.

Là thử xem, có về sau hay không?

Tiết Như Ý nói cô ấy chỉ mới hai mươi hai tuổi, Diệp Phi cũng vậy. Vẫn còn trẻ, vẫn có một chút thời gian để có thể cập bến cảng.

Tháng sáu năm 2014, Tông Ngọc kết hôn, đăng trang nhất tin tức giải trí, đều bàn tán xôn xao về hôn lễ hoành tráng giữa thiếu gia trong giới kinh thành và thiên kim tiểu thư của một thương nhân giàu có nào đó, Tông gia cố ý tổ chức hôn lễ náo nhiệt, tựa như đang tuyên bố cái gì đó với công chúng.

Tuyên bố cái gì đây? Cưới hỏi đàng hoàng?

Lần đó nên có khách sáo vẫn có, hôn lễ được tổ chức tại Thượng Hải, đoàn đội quay phim và phóng viên chỉ chụp được nửa chặng đường đầu tiên.

Nửa sau là một nơi riêng tư trên du thuyền trên sông Hoàng Phố, không có bất kỳ máy quay nào.

Lê Tiện Nam cũng dẫn Diệp Phi đi cùng, đám người Tông Ngọc từ trước đến nay luôn chơi lớn, mấy người Triệu Tây Chính cùng Diêm Trạc và Tề Minh Viễn, tuy rằng không quá thích Tông Ngọc, nhưng rốt cuộc cũng cùng một giới, chuyện làm ăn của bậc cha chú cũng đều có qua có lại, cho nên ngày đó ngoài mặt vẫn cứ chơi đến cùng.

Ở đại sảnh du thuyền, một ngày bận rộn kết thúc, buổi tối đều đã uống rất nhiều rượu, men say mơ màng, hơn nữa du thuyền còn chạy trên sông Phổ Giang, trong đại sảnh bày tháp sâm panh, chất lỏng vàng trong suốt ồ ạt chảy xuống không ngừng.

Bên kia bờ chính là trung tâm tài chính Lục Gia phồn hoa nhất, đối diện là khách sạn hạng sang cao cấp, bên trong là loại hào nhoáng như thế nào đây?

Có mấy người uống xong cũng không còn quá tỉnh táo, nói muốn chơi trò chơi, cắn một bông hoa hồng, bông hoa hồng đó lấy từ trong bó hoa cưới kia, khi cánh hoa lung lay sắp rơi, dùng phương thức hôn môi trao cho người bên cạnh, còn không được để cánh hoa phép rơi xuống.

Ngày đó Lê Tiện Nam vẫn giữ được lý trí, chỉ khách sáo uống nửa ly rượu.

Có người cứ nhất định phải đưa hoa đồng cho Lê Tiện Nam, có lẽ Lê Tiện Nam là người duy nhất tỉnh táo trong ngày đó.

Tửu lượng của Diệp Phi cực kỳ kém, chỉ mới uống một ly rượu vang trái cây có nồng độ thấp đã dồn lên đầu, Triệu Tây Mi đã trên sô pha du thuyền buồn ngủ gật gật đầu.

Diệp Phi ngồi trên một hàng ghế sô pha ngoài trời nhìn Lê Tiện Nam.

Hôm nay Lê Tiện Nam cũng không phải là phù rể, mặc vừa nghiêm túc lại quý phái, cổ áo sơ mi trắng mở rộng, quần tây được ủi phẳng phiu, bao lấy đôi chân thon dài, áo khoác âu phục của anh vắt sang một bên, ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt của người đàn ông rất anh tuấn, những đường nét trên mặt rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía cô, trong suốt như khối ngọc lạnh lẽo, không giống lạnh lùng, càng giống một loại khắc chế.

Ánh mắt anh dừng ở trên người Diệp Phi.

“Chị dâu, hôn một cái, hôn một cái ——”

Triệu Tây Chính uống nhiều, kéo theo Tề Minh Viễn và Diêm Trạc ở xung quanh cũng ồn ào hơn.

Khuôn mặt Diệp Phi đỏ lên, nhẹ nhàng cất bước đi đến.

Chút rượu kia khiến cho cô ngã vào một vũng nước ấm áp, tựa như suối nước nóng từ rất lâu trước kia, hơi nóng lượn lờ, Lê Tiện Nam ngồi trên bờ, cô hơi nhô lên khỏi mặt nước và chống nửa người, Lê Tiện Nam cúi người lại hôn cô.

Hơi nóng ngày đó thổi tới lỗ tai, làn nước ấm áp tự nhiên giống như nụ hôn lưu luyến của người yêu, ngay cả hương vị của các loại thảo mộc Trung Quốc đã trở thành thành hậu thuẫn của dục vọng.

Lê Tiện Nam ngước mắt lên nhìn Diệp Phi, Diệp Phi ngốc nghếch nhìn anh mỉm cười, cô không biết lý trí của mình đã sớm biến đi đâu, mái tóc dài vấn lên, váy là anh chọn, váy hai dây màu vàng cam, làn da trắng ngần có nét dịu dàng của người con gái, làn váy bất đối xứng, dường như đang giằng xé trái tim anh.

Trong đôi mắt trong sạch đó, chỉ có mình anh, cô cong môi mỉm cười, còn bắt mắt hơn cả cô dâu xinh đẹp của ngày hôm nay, trái tim của Lê Tiện Nam cũng giống như như chìm vào suối nước nóng, một phần men say vì đêm tối.

Nàng tiên cá bám vào hồ bơi suối nước nóng có một đôi chỉ cần liếc mắt là có thể đoạt được mạng người, nó đánh thức những ham muốn đen tối của con người và khiến con người ta mềm lòng.

“Hai ly rượu trái cây mà đã như vậy?” Lê Tiện Nam vuốt ve mặt cô, gió mát, lòng bàn tay anh khô ráo mát lạnh, hòa quyện vào nhau, sinh ra một cảm giác kích động cấm kỵ.

Diệp Phi gật gật đầu, nhìn anh nói, “Lê Tiện Nam, hôm nay anh thật là đẹp.”

Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, muốn hỏi cô có muốn trở về nghỉ ngơi sớm một chút không.

Diệp Phi lắc đầu.

Lê Tiện Nam nắm chặt cổ tay cô kéo cô vào trong lòng, Diệp Phi tiến đến gần hôn anh.

Triệu Tây Chính lắc lắc bông hoa cầm trong tay, bông hoa bị giày vò cả ngày yếu ớt không chịu nổi, cánh hoa hồng rơi xuống trên mái tóc Diệp Phi.

“Bách niên hảo hợp ——” Triệu Tây Chính say khướt ồn ào, sai người gọi nhạc công trong hội trường đi vào đây, để anh ta chơi bản nhạc dành cho hôn lễ.

Nhạc công cầm đàn violin chơi một bản nhạc dành cho hôn lễ, bên ngoài nửa đêm vang lên tiếng bắn pháo hoa, ánh lửa thắp sáng gần cả màn đêm, Lê Tiện Nam đang ôm eo Diệp Phi, mùi hương hoa quả trên người cô càng hấp dẫn hơn cả rượu nguyên chất, mùa đông hình như đã trôi qua rất lâu, đầu hạ vẫn còn nóng bỏng.

Một hôn đã đắm chìm, một hôn mà đã thâm tình không đổi.

Giống như người kết hôn không phải là Tông Ngọc.

Giống như người mới kia là cô và Lê Tiện Nam.

Tay Diệp Phi bị anh nắm ở lòng bàn tay, chiếc nhẫn vẫn nằm trên ngón giữa bàn tay phải của cô.

Như thể nhớ lại ngày đó Lê Tiện Nam đeo nhẫn vào cho cô, cô cười nói một câu em nguyện ý.

Rõ ràng là cũng chưa hỏi.

Lê Tiện Nam vẫn tỉnh táo, nhìn Diệp Phi trong lòng, mùi hoa quả thoang thoảng thêm chút mùi rượu, cô thật sự đã bước vào trái tim anh, và rõ ràng là anh cũng không say, thế mà vào khoảnh khắc này lại cảm thấy, nếu như Diệp Phi mặc váy cưới, cũng sẽ đẹp hơn bất kỳ người nào.

Lê Tiện Nam biết được có một vài quyết định nào đó đã đưa ra, tựa như thay đổi một quỹ đạo đã định sẵn, nhưng tình yêu của hai người, vốn là số kiếp cũng là duyên, anh là người trưởng thành, gánh vác trách nhiệm là lựa chọn của anh.

“Phi Phi, cho anh một chút thời gian.” Anh vuốt ve mặt cô, trong giọng nói dường như còn đọng lại sự ấm áp, “Đừng ở lại vì anh, là anh chờ em.”

Diệp Phi bị cảm giác say rượu làm cho mông lung, bị nụ hôn dịu dàng và quyến luyến này của anh làm cho đầu óc không rõ, nhìn thẳng vào anh gật đầu, nói, “Anh nói cái gì em cũng tin.”

Lê Tiện Nam không nhịn được bật cười, bế cô lên, “Mèo say, trở về ngủ nào.
Nhấn Mở Bình Luận