Thời gian nghỉ kết hôn của Diệp Phi thật ra cũng chỉ xin nghỉ hơn ba tháng, không có gì quá sóng gió và chấn động cả, mỗi một ngày của cô và Lê Tiện Nam đều ẩn chứa trong những phút giây của cuộc sống.
Ngược lại Lê Tiện Nam cũng dẫn cô đi dạo ở vài nơi một chút, trong đó có một ngày nói đi Hoài Xuyên ngắm mặt trời mọc trên biển, kết quả toàn bộ hành trình Diệp Phi đều buồn ngủ không chịu nổi, chỉ nhớ rõ ngồi bên bãi biển, khoác áo khoác của Lê Tiện Nam, dựa vào trong lòng anh, khi mặt trời mọc đường bờ biển bị kéo dài thành sự dịu dàng vô hạn, ánh mặt trời ban ngày tỏa ra một tầng ánh sáng mông lung.
Diệp Phi theo bản năng quay sang nhìn Lê Tiện Nam, lại phát hiện Lê Tiện Nam đã sớm nhìn cô được một lúc rồi.
Về Hoài Xuyên, ký ức của Diệp Phi không nhiều lắm, chỉ nhớ rõ trong nhà hàng của khách sạn hai người ở, phía dưới mỗi món ăn trong thực đơn đều có một lời yêu thương. Ngay lúc đó nhân viên phục vụ đưa ra gợi ý gọi một món canh, Diệp Phi nếm thử, hương vị rất ngon, có những lát táo mỏng để tăng hương vị, rất mới lạ.
Nhân viên phục vụ đến giới thiệu liền cười nói này canh cũng có lai lịch, nói đây là món canh đầu tiên mà vợ của ông chủ khách sạn bọn họ làm lúc trước.
Lúc ấy Diệp Phi còn nghĩ thật lãng mạn, đáng tiếc mình không có thiên phú trong việc bếp núc.
Cô nhìn thực đơn nhiều lần, trên mặt sau có một câu ——
Ngày cưới chưa muộn, sớm sớm chiều chiều.
Sau đó cũng mới biết được ông chủ khách sạn này và vợ của ông ấy có một trai một gái, tên là Giang Thời Mộ và Thẩm Giai Kỳ.
Trên đường Diệp Phi và Lê Tiện Nam trở về, còn cố ý than vãn với Lê Tiện Nam, “Em còn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của anh.”
Lê Tiện Nam liếc cô một cái, “Sao em lại không nghĩ tốt hơn một chút.”
“Vậy anh thích con gái hay là con trai?”
Trên chuyến bay trở về, Diệp Phi quấn chăn dựa vào bên cạnh anh, đèn đọc sách sáng lên lờ mờ, ngoài cửa sổ là những đốm ánh sáng của thành phố.
“Không có gì khác lắm.” Tay Lê Tiện Nam đặt lên trên cái bụng nhỏ của cô, “Thích em.”
Diệp Phi đánh vào tay anh, “Em còn chưa có thai đâu!”
“Không phải sắp đến kỳ sinh lý rồi sao?”
Lê Tiện Nam biết kỳ sinh lý không quá chuẩn xác, lúc đó sẽ cố ý nhớ kỹ ngày tháng cho cô, ngày đầu tiên của kỳ sinh lý Diệp Phi sẽ rất đau, cho nên phải uống Ibuprofen trước một ngày.
Khi đó Diệp Phi cảm thấy mình thân là một người phụ nữ, những kiến thức về phương diện này thiếu sót rất nhiều, nhưng Lê Tiện Nam cũng không nói gì cô, lặng lẽ bỏ Ibuprofen vào trong túi xách của cô trước, cô vừa nói eo đau chắc là kỳ sinh lý sắp đến, uống thuốc giảm đau trước hai mươi bốn tiếng, ngày hôm sau dù như thế nào cũng có thể giảm bớt rất nhiều.
Sau đó, cũng không biết Lê Tiện Nam nghe được từ chỗ nào, nấu trà gừng đường đỏ cho cô, Diệp Phi không thích trà gừng, Lê Tiện Nam thay đổi thành bánh trôi đường đỏ, gạo nếp đường đỏ, luôn có thể dỗ dành cô ăn.
Lê Tiện Nam bật cười, nói cung phụng tổ tông.
Diệp Phi lập tức nhảy xuống nói rửa chén giúp anh, Lê Tiện Nam lại ấn đầu cô về lại, nói cung phụng cũng đã cung phụng rồi, còn thiếu rửa một cái chén à.
Nhưng cũng vào thời điểm đó, cách một lúc là Lê Tiện Nam lại hỏi cô có tác dụng hay không, ngày đầu tiên của kỳ sinh lý có còn đau nữa không.
Kỳ thật ít nhiều gì vẫn còn hơi đau, nhưng bởi vì có anh ở bên cạnh, lại luôn quan tâm đến từng một chi tiết nhỏ của cô như vậy, Diệp Phi cảm thấy một chút đau đớn này không tính là gì.
Chỉ là vào một khoảnh khắc nào đó sẽ giật mình, Diệp Phi cũng cảm thấy một màn này dường như đã từng trải qua, hình như là rất nhiều năm trước, lúc Lê Tiện Nam cai thuốc lá, kẹo cai thuốc lá, còn có cả miếng dán cai thuốc lá nho nhỏ trong suốt, chỉ lớn bằng móng tay, dán trên xương cổ tay, thật sự có tác dụng lớn như vậy sao?
Khi đó Diệp Phi khi cũng là như thế này, cẩn thận hỏi anh có tác dụng hay không?
Trên mạng luôn miêu tả phản ứng cai thuốc lá sẽ rất lớn, sẽ mất ngủ tim đập nhanh, một loạt di chứng, hơn nữa khi đó Lê Tiện Nam đã hút thuốc rất lâu, đột nhiên nói cai thuốc lá có phải là cũng rất khó khăn không, miếng dán cai thuốc lá ấy nhìn thế nào thấy cũng không quá đáng tin cậy.
“Miếng dán cai thuốc lá, làm sao có tác dụng lớn bằng em được?” Lê Tiện Nam cười rộ lên, “Chỉ cảm thấy cai thuốc lá là vì em.”
Phản ứng vào giai đoạn đầu cai thuốc rất lớn, không hiểu sao tim đập nhanh hơn, khi đó Diệp Phi liền kéo tay anh qua, cẩn thận dán miếng dán cai thuốc lá lên cho anh, tựa như chuyện có lớn như thế nào, cô chỉ cần nắm cổ tay anh là có thể đè nén xuống.
Lê Tiện Nam chỉ cảm thấy nhìn cô, lập tức bình tĩnh lại.
Đau bụng vào kỳ sinh lý của cô càng hơn thế, kỳ thật đường đỏ cũng không có tác dụng lớn như vậy, chỉ là bởi vì có anh ở bên cạnh, cô mới có thể xem nhẹ cái bụng đang đau đớn.
Lúc Diệp Phi nghỉ phép kết hôn cũng tuân theo quan niệm nghỉ phép không bận rộn với công việc, khi trở về suýt chút nữa bị chệch đường ray, app mà tổ các cô phụ trách quảng cáo nhảy lên đứng đầu những phần mềm hot, trong đó video quảng cáo vlog chất lượng cao đó, ban đầu là nhằm mục đích quảng bá một số văn hóa du lịch của các địa phương, kết quả sau đó không thể hiểu được bị chuyển đến các trang web video khác nhau và trở nên hot.
Đoạn video ngắn, tổng cộng cũng chỉ có mấy chục giây, kể về phong tục tập quán của địa phương.
Có trấn nhỏ của vùng sông nước Giang Nam, có bà cụ chuyên tâm làm sườn xám kia, có một góc của khu vườn hoa tư nhân, những cành thiếp ngạnh hải đường xum xuê tỏa ra bốn phía cánh hoa nở bung ta, trong sân có tiếng nước chảy, có từng cụm quỳ thiên trúc, một đôi tình nhân đang hôn nhau.
Cũng có rừng sương mù của tỉnh phía Nam kia, trên một dòng suối có con đường đá xanh, cô và Lê Tiện Nam ôm nhau ở cuối con đường không người.
Những video này cũng đã mang lại sức hút cho các điểm tham quan du lịch địa phương, vì thế Cục Du lịch còn đặc biệt viết thư cảm ơn gửi cho công ty bọn họ.
Diệp Phi xem đi xem lại những video đó, vô cớ mỉm cười.
Cảnh xuân nhân gian, vì anh mà dựng lên.
Vào một ngày sau khi Diệp Phi đi làm lại được một tháng, lúc chờ Lê Tiện Nam đến đón cô tan tầm, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang thu dọn đồ đạc bỏ vào thùng.
Là Hoàng Linh đã không thông qua kỳ sát hạch lần này.
Diệp Phi có nghe loáng thoáng tổ dự án bên cạnh nói, lúc ấy tuyển Hoàng Linh, là bởi vì sơ yếu lý lịch của chị ta nhìn rất ngăn nắp, nói ra mấy quyển tiểu thuyết siêu hot mà mình đã marketing ra, lúc ấy phòng nhân sự thấy thật kỳ quái, sao lại vượt qua từ sách đến phương tiện truyền thông mới chứ?
Hoàng Linh nói ngành sản xuất sách báo không kiếm được tiền, công ty trước kia không có chí tiến thủ.
Phòng nhân sự cảm thấy nói như thế nào cũng là một người có kinh nghiệm liên quan, kết quả tổ dự án hiện tại đều là người trẻ tuổi, đều là người chạy theo tình yêu mãnh liệt, không được mấy ngày đã liên tiếp nhận được đơn khiếu nại, nói mỗi Hoàng Linh nhận công việc ném nồi không nói, còn xa lánh người trẻ tuổi các cô ấy, ỷ vào tuổi tác của mình lớn hơn ném cho các cô ấy làm, muốn đến cuối cùng mình ôm thành quả.
Hoàng Linh nói mỗi ngày mình đều tăng ca đến nửa đêm, bây giờ người trẻ tuổi cũng không dễ bắt nạt, các cô ấy nói cùng một công việc đến năm giờ là chúng tôi đã hoàn thành rồi, chị đến nửa đêm còn tăng ca thì chứng tỏ hiệu suất làm việc của chị thấp.
Ngành công nghiệp truyền thông mới, vốn chính là ưu tiên ý tưởng mới, Hoàng Linh luôn lấy tuổi lớn tự cho mình là đúng, phản bác ý kiến của người khác, còn đi theo tổ trưởng thổi gió bên tai.
Toàn bộ tổ dự án bởi vì sự tồn tại của Hoàng Linh mà chướng khí mù mịt một thời gian, cuối cùng thật sự thấy Hoàng Linh không có thành quả gì, quyết định sa thải chị ta.
Diệp Phi cũng không muốn nhìn thấy chị ta lắm, ngồi ở khi nghỉ ngơi một lúc chờ chị ta đi rồi mới đi ra ngoài.
Có đôi khi, cũng không thể quá thực dụng và tính toán nhỏ nhen với người khác, mỗi người đều không phải là kẻ ngốc.
Diệp Phi nghĩ đến mình lúc hơn hai mươi tuổi, khi đó chính bởi vì mình quá không tự tin, luôn dễ dàng bị người khác chỉ hướng chạy, không dám từ chối, cũng không dám phản bác.
Thời gian luôn là minh chứng tốt nhất.
Là đúng hay sai, là tốt hay xấu, thời gian sẽ đưa ra câu trả lời.
Khoảng thời gian đó kỳ sinh lý của Diệp Phi vẫn không chuẩn lắm, cho đến một ngày nọ.
Lê Tiện Nam tới đón cô tan tầm, trên xe có một ly nước trái cây vừa mới mua ở một tiệm cà phê cho cô, khi đó Diệp Phi thấy có một loại cà phê mới nói thêm mùi cam, kết quả cuối cùng cũng không chọn cà phê, thay thành nước trái cây.
Lê Tiện Nam còn bắt đầu chăm sóc sức của cô, nói cô cũng nên cà phê một thời gian.
Trên đường về nhà, Lê Tiện Nam hỏi cô có phải kỳ sinh lý lại sắp đến rồi không?
Diệp Phi do dự vài giây, nói nếu không đến bệnh viện kiểm tra thử xem?
Lê Tiện Nam còn chưa biết được suy nghĩ kia của cô, nói cũng được, nếu quá đau đớn cần điều trị thì nên điều trị.
Diệp Phi cười cả đường đi, đến khoa phụ khoa đăng ký, Lê Tiện Nam ở bên ngoài chờ cô, anh còn thật sự cho rằng cô đau bụng kinh đến mức muốn đi kiểm tra.
Khám sức khỏe phụ khoa yêu cầu người đàn ông phải chờ bên ngoài.
Lúc đi ra, trên mặt Diệp Phi hiện lên nụ cười, Lê Tiện Nam thuận tay đi đến dắt cô, hỏi cô có chuyện gì thế.
Diệp Phi cười nói, “Không có gì, không phải là vấn đề gì lớn.”
“Hôm nay nghĩ thế nào mà lại muốn tới bệnh viện kiểm tra?” Lê Tiện Nam nghi ngờ hỏi cô, “Có phải lần trước đau dữ dội không nói với anh không?”
“Không phải.”
“Em cứ vậy đi, trở về anh lập tức tịch thu hết kem trong tủ lạnh của em.”
Sau khi về đến nhà, Diệp Phi đứng bên cạnh xe giang tay ra với anh.
“Lê Tiện Nam, anh có thể ôm em một chút không?”
“Sao thế?”
Anh luôn cảm thấy hôm nay có chuyện gì đó, bán tín bán nghi bước xuống xe, ôm cô vào trong lòng.
“Anh ôm em một chút rồi em sẽ nói cho anh nghe.”
Lê Tiện Nam nghĩ là trời lạnh cô không muốn đi lại, cứ như vậy bế cô lê, đã vào mùa thu, mặt cỏ trong sân ở Tây Giao vẫn xanh tươi tốt, những bông hoa cẩm tú cầu lớn dựa vào hàng rào nở rộ, cái Koi bơi qua bơi lại trong hồ nước,mặt hiện lên từng gợn sóng.
“Có cảm thấy em nặng không?” Diệp Phi ôm lấy cổ anh, cười hỏi anh.
“Gần đây em cũng không ăn cơm ngon miệng lắm,” Lê Tiện Nam bế cô đi vào, “Cái đồ uống mới kia của em, uống chán rồi? Hai ngày nay một ngụm cũng không uống, lần tới không mua cho em nữa.”
“Lê Tiện Nam,” Diệp Phi cười càng đậm hơn, ghé sát vào bên tai anh nói với anh, “Thân phận của anh lại phải tăng thêm một bậc nữa rồi.”
Vừa vặn Lê Tiện Nam bế cô đi vào đến hành lang Tây Giao, rất lâu sau anh vẫn chưa phản ứng lại ý tứ trong lời nói này.
Diệp Phi đứng ở trước mái hiên Tây Giao, kéo tay anh, lấy giấy kiểm tra sức khỏe từ trong túi xách ra đưa cho anh.
Lúc ấy Lê Tiện Nam thật sự không kịp phản ứng lại.
“Sáng hôm nay em đã thử que thử thai, sợ không chuẩn, lúc tan tầm mới đến bệnh viện xác nhận lại một chút.”
Diệp Phi cũng hơi căng thẳng.
Lê Tiện Nam cầm que thử thai và giấy kiểm tra kia đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Diệp Phi nói với anh, “Là thật sự có thêm một người, có nhà của chúng ta, Lê Tiện Nam, tuy rằng em còn chưa sinh, nhưng không sao cả, em sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn, vẫn luôn yêu anh, em sẽ cố gắng, sẽ không làm anh ghen……”
Còn chưa dứt lời, cô đã bị Lê Tiện Nam kéo vào trong lòng.
“Phi Phi, ghen cái gì chứ.” Ngữ điệu của Lê Tiện Nam không còn bình tĩnh như trước, dường như có ẩn giấu ý cười, lại có chút như là chua chát, “Vất vả cho em rồi, sau này anh sẽ cùng yêu em thật nhiều.”
Mùa thu năm 2019 sắp kết thúc.
Thời tiết thoải mái và nhẹ nhàng, hoa hải đường ở Tây Giao đã rụng hết, Diệp Phi cảm thấy rất đẹp, không cho Lê Tiện Nam quét cánh hoa, vì thế cánh hoa rải rác trên mặt cỏ, có một cảm giác dịu dàng khác.
Hoa hồng cô trồng vào lúc nào đó ở trong sân cũng đã nở một lần, mấy đóa hoa hồng đỏ tươi nở rộ vào ban đêm, một bên khác là bức tường hoa cẩm tú cầu nở không bao giờ héo tàn.