"Sớm thế?" Cô còn nghĩ phải đến hai ba ngày sau đấy, thường thì người ta sẽ cho phép đối phương một hoặc hai ngày để nghỉ ngơi rồi mới bắt đầu chứ…
"Sáng mai tôi phải đi gặp đối tác."
"Anh không nghĩ là… họ sẽ cười anh khi đi cùng tôi à?" Nói câu này, tâm trạng của Dạ Vũ trầm xuống hẳn. Cô đã quen với sự chế giễu đó rồi nên không sao, tuy nhiên cô không muốn người bên cạnh mình phải nghe những lời nói khó chịu đó. Dù anh ta rất ghét cô, nhưng không vì lẽ đó mà cô khiến anh ta mất mặt được.
Sở Duật Phong có lẽ hơi bất ngờ với câu hỏi này, anh không nghĩ đến cô gái này lại nhạy cảm đến mức đó. Mà cũng đúng thôi, khi rơi vào tình cảnh giống cô, ắt hẳn ai cũng sẽ nghĩ đến người bên cạnh hơn là chính bản thân mình.
“Tôi không để tâm đến việc này, hơn nữa người ta chủ yếu là bàn chuyện hợp đồng nên chẳng rảnh rỗi đến mức quan sát cô đâu.”
“Thật sự… ổn chứ?”
“Ừ.”
Dạ Vũ nghe thế thì thở phào, nếu Sở Duật Phong đã nói như thế thì có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô cũng không tin rằng người ta sẽ quan trọng cô hơn là bản hợp đồng kia đâu.
Sở Duật Phong cũng không muốn làm phiền đến Dạ Vũ nữa, anh định ra ngoài thì phát hiện cánh cửa lại không mở được. Dù anh có dùng sức như thế nào thì nó vẫn không hề nhúc nhích một mét nào. Lúc nào đột nhiên di động của anh vang lên, là Sở phu nhân gọi đến. “Mẹ…"
“Con trai à, cửa phòng của con lâu ngày không ai vào quét dọn nên có lẽ khóa cửa bị hỏng rồi. Bây giờ cũng đã tối, thợ sửa khóa lúc này cũng chẳng còn ai nhận đơn, con cố gắng đợi đến sáng mai rồi hẵng ra nhé.”
Sở Duật Phong đen mặt lại, anh nghiến răng gằn từng từ với mẹ mình: “Mẹ đừng có giỡn nữa!”
Lúc này tâm tình của anh cực kì không tốt, chỉ hận không thể thông qua điện thoại mà tìm mẹ mình. Làm sao anh không hiểu được trò mèo của bà cơ chứ, nếu không phải không muốn bản thân mất mặt thì anh đã đạp cửa xông ra ngoài rồi.
“Hai đứa mới cưới cũng nên bồi dưỡng tình cảm, thôi ba con về rồi mình nói chuyện sau nhé. Chúc con trai ngủ ngon.”
Âm thanh “tút tút” vang lên, Sở Duật Phong kìm nén lắm mới không ném điện thoại xuống sàn nhà. Anh xoay người lại, thấy Dạ Vũ đang chăm chú xem một chương trình hài nào đó thì nhíu mày lại. Cô ta lấy đâu ra điều khiển mà bật tivi thế?
Thường thì vào giờ này Dạ Vũ sẽ cắm mặt vào cái laptop đời cũ của mình để làm việc, nhưng đột nhiên bị đưa đến đây nên có lẽ hôm nay cô đành nghỉ ngơi một ngày rồi. Hơn nữa, dù sao cũng đang rảnh rỗi, cô muốn xem gì đó để thư giãn đầu óc.
“Cái này có gì hay?”
Giọng nói của Sở Duật Phong đột nhiên vang lên khiến cho cô giật cả mình. Cô vừa thấy anh ta ở ngay cửa, sao bây giờ lại leo lên giường ngồi cạnh cô rồi?
“Tôi cũng không biết nữa, chỉ thấy thú vị nên xem thử thôi.”
“Mọi ngày đều như vậy à?”
Dạ Vũ lắc đầu. “Không có, bình thường tôi sẽ làm việc, ngặt nỗi khi nãy tôi đưa laptop cho Tiểu Linh mất rồi.”
Sở Duật Phong “ồ” một tiếng, sau đó anh lấy cái laptop trên bàn của mình rồi đưa cho Dạ Vũ: “Sử dụng tạm cái của tôi đi, dù sao hiện tại tôi cũng xong việc rồi.” Thể hiện bản thân là một người tốt chỉ là một phần thôi, chủ yếu anh muốn xem thử công việc của cô ấy như thế nào.