“Không có.”
Sở Duật Phong nhìn thẳng vào ánh mắt của Dạ Vũ, dường như đang xem xem trong đó có vẻ chột dạ nào không. Khi thấy cô chẳng có biểu hiện nào là lo lắng, anh mới thở dài rồi xoa đầu Dạ Vũ. “Nghỉ ngơi cho tốt đi, chiều nay tôi lại đến thăm cô. Lát nữa tôi sẽ bảo đầu bếp mang đồ ăn đến cho cô.”
“Cảm ơn anh.”
Đợi Sở Duật Phong rời đi, Dạ Vũ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của người đàn ông này quá đáng sợ, nếu cô lộ ra một chút gì khác thường là chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ ngay.
Dạ Vũ không dám cử động, cô sợ vết thương sẽ bị rách. Đột nhiên cô cảm thấy dưới bụng mình ươn ướt lại có chút lành lạnh, trong đầu cô chỉ hiện lên hai từ: tiêu rồi.
Ở bên ngoài, Sở Duật Phong căn dặn một lúc lâu với Will rồi mới chịu rời đi. Cảm thấy bầu không khí thoáng hơn rồi, anh trừng mắt về hướng mà người đàn ông vừa đi rồi đi vào trong. Sắc mặt Dạ Vũ lúc này đã tái mét, chiếc chăn cũng được cô bung ra để lộ một mảng máu đỏ tươi. Will lập tức nhấn chuông gọi y tá đem dụng cụ đến đây, đồng thời tiến lại phía Dạ Vũ cầm máu.
Dịch vụ ở phòng VIP lúc nào cũng nhanh chóng hơn những phòng thường, chỉ khoảng mười lăm giây sau y tá đã xuất hiện. Will lúc nào rất muốn đánh Dạ Vũ bởi sự khinh suất của cô, cái này mà nhẹ cơ à?
Một lát sau, vết thương cũng đã được khâu lại. Will bảo y tá đi ra ngoài trước nói mình sẽ lo cho bệnh nhân này, sau đó nhìn cô gái đang nằm trên giường. “Cô giấu Phong như vậy không sợ cậu ta giận à?”
Dạ Vũ muốn lắc đầu, nhưng nghĩ đến tình huống khi nãy nên cô chỉ khẽ nói: “Anh ta còn bận nhiều việc lắm, tôi không muốn việc nhỏ nhặt này của bản thân ảnh hưởng đến công việc anh ta.”
“Cô có thể nói tôi lý do vì sao cô lại bị thương như vậy không? Tôi cam đoan sẽ không nói lại với Phong đâu.”
Dạ Vũ đương nhiên không tin lời nói của anh ta, làm gì có chuyện anh ta giấu bạn thân của mình. Will cũng hiểu suy nghĩ của Dạ Vũ, anh giơ hai ngón tay lên trời rồi nói: “Như vậy đủ thành ý chưa?”
Dạ Vũ nhìn thấy hành động đó của Will, không hiểu vì sao cô thấy có chút buồn cười. Đột nhiên cô cảm giác bản thân đã hiểu được lý do Will và Sở Duật Phong chơi thân với nhau rồi.
"Chỉ là… có lẽ tôi không được lòng người khác chăng?"
"Hàn Ngọc?"
Dạ Vũ nhíu mày nhìn Will, hoàn toàn không nghĩ đến đây là đáp án mà anh ta đưa ra. Will thấy vẻ mặt đó của Dạ Vũ thì thở dài, nói bừa mà cũng trúng.
"Tôi lúc đầu chỉ nghĩ anh ta là một người muốn cướp tiền hoặc gì đó thôi, nhưng khi thấy Hàn Ngọc nấp ở gần đó thì tôi mới vỡ lẽ. Dù sao thì Hàn gia cũng đâu ưa gì một đứa con hoang như tôi."
Will vẫn tiếp tục lắng nghe, có lẽ đây là người đầu tiên lắng nghe mình nên Dạ Vũ cũng thoải mái chia sẻ hơn. "Mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, trong một lần vô tình gặp ông ta. Hai người không kết hôn, sau khi mẹ tôi mang thai tôi thì ông ta đột nhiên biến mất. Đến tận khi tôi lên năm, trong một lần vô tình đang đi cùng bà thì tôi thấy ông ta đi cùng một người phụ nữ và một đứa trẻ trông nhỏ tuổi hơn cả tôi."
Khi nói những lời này, gương mặt Dạ Vũ chẳng có biểu hiện gì là tức giận hoặc đau lòng, giống như cô đang kể một câu chuyện của người khác vậy. Lúc này Will đột nhiên hiểu được lý do vì sao vào ngày đám cưới của Sở Duật Phong và Dạ Vũ, ánh mắt của những người ở Hàn gia lại kì lạ đến như vậy.
“Cô ghét họ không?”
“Đương nhiên là ghét, à không, phải gọi là hận mới đúng. Thật lòng, tôi không hiểu vì sao bọn họ đã tống tôi đến đây, lúc này lại còn làm ra những chuyện này để làm gì? Tôi sống hạnh phúc thì họ lại không cảm thấy thoải mái ư?”