Ở trong phòng tắm hơn nửa tiếng, Dạ Vũ mới gọi Tiểu Linh vào bế mình. Nhìn thấy Dạ Vũ đang ngồi trên sàn còn cái đầm bị ướt vài chỗ, gương mặt cô bé có chút đau lòng. Cô bé nói với Dạ Vũ: “Đồ của thiếu phu nhân ướt cả rồi, để em lấy bộ khác thay cho người.”
Dạ Vũ lắc đầu. “Không cần đâu, chị mặc như vậy là được rồi. Em đỡ chị với, sắp trễ giờ làm mất rồi.”
Tiểu Linh thấy thiếu phu nhân kiên quyết như vậy thì thở dài, đỡ cô ngồi lên xe lăn, sau đó cô bé còn lấy cái áo khoác mà quản gia mới sai người đem vào trùm lên người Dạ Vũ. “Quần áo thiếu phu nhân ướt cả rồi, lỡ người khác thấy rồi nhìn chằm chằm vào thì kỳ lắm.”
Cô nhìn cái áo khoác màu lam trên người rồi cười khẽ. “Cảm ơn em, trông nó đẹp quá đi mất. Nhưng chị nhớ chị đâu có mua đâu nhỉ? Của em à?”
“Không ạ, quản gia vừa sai người đem quần áo mới cho thiếu phu nhân đó ạ.” Nói xong, cô bé còn mở tủ quần áo ra khoe với Dạ Vũ. Rất nhiều chiếc váy, chiếc đầm xinh đẹp với những màu sắc rực rỡ khác nhau được treo ngay ngắn, thậm chí đến đồ trong cũng được chuẩn bị rất nhiều.
“...” Đây là lần đầu tiên Dạ Vũ nhìn thấy nhiều quần áo đẹp như thế này, liếc sơ qua cũng thấy rằng giá cả một bộ thôi bằng ba tháng lương của cô mất rồi. Một người luôn luôn mua đồ secondhand như Dạ Vũ làm sao dám mặc chúng đây?
Tiểu Linh vốn rất lanh lợi và thông minh, cô bé thấy vẻ mặt đó của Dạ Vũ thì lên tiếng: “Người là Sở thiếu phu nhân, người xứng đáng có được những thứ tốt nhất.”
Dạ Vũ lúc này vẫn còn chìm trong bàng hoàng, cô không nghe rõ lời của Tiểu Linh bèn hỏi lại: “Xin lỗi, em vừa nói gì vậy?”
“Toàn bộ những thứ này đều là của thiếu phu nhân cả. Người đừng ngại, cứ thoải mái sử dụng đi ạ.”
Dạ Vũ thở dài, bây giờ quần áo cũng đã đem vào rồi cô cũng không thể từ chối. “Em biết quản gia bây giờ đang ở đây không?”
“Quản gia vừa mới ra ngoài mua đồ rồi ạ, thiếu phu nhân có gì sai bảo thì để em làm cho.”
“Không có, chị chỉ muốn gặp ông ấy để cảm ơn về những bộ quần áo này thôi.”
Tiểu Linh “à” một tiếng, sau đó cô bé hỏi Dạ Vũ: “Hình như thiếu phu nhân muốn đi đâu phải không ạ? Vậy để em đưa người đi, dù sao hôm qua quản gia đã giao cho em chăm sóc người rồi.”
Dạ Vũ gật đầu, bây giờ cũng sắp trễ giờ rồi, với lại có cô bé đi cùng, cô cũng có người tâm sự cho đỡ buồn.
Thế là, Tiểu Linh đẩy Dạ Vũ rời khỏi biệt thự. Lâu lắm rồi cô bé mới được phép ra ngoài nên ánh mắt cứ mải mê nhìn ngắm đường phố nhộn nhịp cùng dòng người vội vã bởi kế sinh nhai. Người lớn đi làm, trẻ con đến trường học, ai nấy cũng đang bận bịu với cuộc sống.
“Đẹp quá đi mất, bình thường người hầu như tụi em chỉ có thể quanh quẩn trong biệt thự thôi.”
“Mọi người không ra ngoài mua gia vị hay thức ăn à?”
Tiểu Linh lắc đầu. “Không ạ. Mọi thứ đều được mang đến đây, chỉ có quản gia mới được quyền đi ra ngoài thôi. Người hầu của Sở gia từ nhà chính đến biệt thự đều phải tuân theo điều này cả.”
Dạ Vũ nghe xong, gương mặt nở một nụ cười gượng gạo. Quả nhiên giới thượng lưu thật phức tạp, hoặc đúng như lời họ nói, cô chỉ là một đứa con gái quê mùa mà thôi.
Hai mươi phút sau, hai người đi đến cửa hàng hoa Golley, chị chủ nhìn thấy Dạ Vũ liền chạy lại. "Sao em đến sớm thế, còn chưa mở cửa nữa. Đây là…"
Dạ Vũ mỉm cười trả lời: "Đây là Tiểu Linh, em họ của em. Em muốn phụ chị dọn hàng nên bảo con bé đưa em đến sớm một tí."
Chị chủ nghe vậy thì gật đầu, dù sao có người thân đến thăm Tiểu Vũ như vậy là quá tốt rồi, còn hơn ngày nào cũng tự mình ngồi xe lăn đến đây.
"À thì ra là vậy. Hai đứa ăn sáng chưa, nếu chưa thì lại đây ăn với chị."
"Tụi em mua bánh bao trên đường đi rồi chị."
"À, vậy hai đứa ngồi nghỉ một chút đi, lát nữa tới giờ rồi bắt đầu phụ chị."
"Dạ vâng."