Nếu lúc này Sở Duật Phong đang hạnh phúc với Dạ Vũ thì ở trên núi, một bầu không khí trầm lặng bao trùm lên mọi người. Nhìn thấy lều của hai người không còn, Will chỉ biết thở dài trong khi những người nói xấu Dạ Vũ hôm qua lại nơm nớp lo sợ.
"Sao… sao hai người đó rời đi sớm thế?"
"Không phải là do mấy cô à?"
Will không trả lời mà hỏi ngược lại, trong lòng anh lúc này vô cùng bức bối. Thật là… nếu bọn họ có ghét Dạ Vũ thì đợi tụ tập riêng rồi nói, có chồng người ta ở đây lại lỡ miệng làm gì thế không biết. Câu nói "họa từ miệng mà ra" rất phù hợp trong tình huống này.
"Tôi chỉ là cảm thấy không công bằng nên mới nói như thế thôi, có biết được anh ta sẽ nghe thấy đâu.”
Kiều Phương đứng ở một bên nghe mấy người họ nói chuyện, trong lòng cười châm biếm. Đúng là một đám người vô dụng mà, có như thế thôi cũng không làm ra hồn.
“Lần sau tôi sẽ chú ý lời nói hơn.”
“Cô nghĩ Phong sẽ còn đồng ý đưa Dạ Vũ đi cùng mấy người à?”
Nếu mà là anh, khi nghe bạn gái hoặc vợ mình bị nói như thế thì chắc chắn sẽ không bao giờ nói nói chi là một người khó tính giống như Sở Duật Phong. Chỉ hủy hợp đồng như thế thì đúng quá nhẹ tay rồi…
Will cũng không muốn đếm xỉa đến họ nữa bèn thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi. Những tưởng sẽ có một cuối tuần vui vẻ nào ngờ bị mấy người này phá hết rồi.
Mấy cô gái nhìn thấy vẻ hậm hực của Will bèn vây kín lấy Kiều Phương, rõ ràng là muốn cô ta giúp đỡ. Dù sao thì ba người họ cũng là bạn thuở nhỏ, có lẽ lời nói của cô sẽ có trọng lượng.
“Phương à, cậu có cách nào không? Nếu gia đinh tớ mà biết chắc chắn sẽ không an ổn đâu.”
“Đúng rồi. Mà bọn họ cũng làm quá lên, chỉ nói có mấy lời thôi mà.”
Kiều Phương đã chuẩn bị xong hành lý, bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây chứ không phải nghe lải nhải như thế. “Kiều gia bây giờ cũng chưa có quyền lực nhiều trong nước nên tớ chẳng thể làm gì cả. Hay là các cậu xin lỗi họ đi, tính tình của Dạ Vũ tốt lắm nên chắc Phong sẽ bỏ qua cả thôi.”
“Thật… thật không?”
“Đương nhiên rồi.” Kiều Phương mỉm cười nhìn họ, liên tục khuyên nhủ rằng họ nên làm này làm kia, tuyệt nhiên không hề đề cập đến việc bản thân sẽ giúp đỡ. Cô ta không muốn mất điểm trong lòng Sở Duật Phong, hơn nữa cách này biết đâu thành công thu hút sự chú ý của anh ta thì sao?
Mấy cô gái sụt sịt một hồi cuối cùng cũng gật đầu, có lẽ cách của Kiều Phương sẽ giúp được bọn họ. “Cảm ơn cậu, cậu là người tốt nhất mà tớ biết đấy.”
“Giúp được mọi người là tớ vui rồi.”
Mọi người bàn tán một hồi, sau khi xuống núi thì nhà ai nấy về. Kiều Phương nhận được điện thoại của ba mình, cô ta lập tức quay trở về căn biệt thự cũ mà Kiều gia từng sinh sống trước đó.
“Mọi người về nước khi nào thế? Sao con không nhận được tin tức?”
Nhìn thấy ba mẹ và anh hai đang ngồi ở phòng khách, gương mặt Kiều Phương nở một nụ cười rạng rỡ. Tuy là có hơi bất ngờ, nhưng nếu mọi người đã trở về đây thì phần trăm thành công của cô ta đã tăng lên vèo vèo rồi.
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Cũng không có tiến triển gì, con còn chưa có cơ hội nói chuyện với Sở Duật Phong thì anh ta đã đưa Dạ Vũ về trước rồi.”
Kiều gia chủ âm trầm nhìn con gái mình, ánh mắt hoàn toàn lộ rõ vẻ không hài lòng. Từ nhỏ đến giờ, nó chỉ có mỗi việc tiếp cận Sở Duật Phong cũng không làm được mà đòi mơ ước gả cho cậu ta. Thật là mất mặt!
Kiều Phương biết ba mình đang không vui nên cô ta chẳng dám hó hé một lời, chỉ biết cúi đầu chờ đợi cơn thịnh nộ đến từ ông. Kiều Dương lập tức trở thành một đứa con trai ngoan, vuốt lưng ba mình rồi lên tiếng:
“Thôi mà ba, chúng ta còn nhiều cơ hội mà. Hơn nữa Kiều Phương cũng không rành lắm về việc này, con nghĩ nên cho em ấy thời gian để thích ứng.”
“Bao nhiêu năm rồi mà vẫn vô dụng như thế, đúng là chẳng làm được trò trống gì cả.”
“Ba cứ bình tĩnh đi, một đứa con hoang như cô ta chắc chắn sớm muộn cũng bị đá ra khỏi Sở gia mà thôi. Điều chúng ta cần làm là thúc đẩy quá trình nhanh hơn một chút.”
“Con có ý kiến gì?”
Kiều Dương cười khẽ, thái độ kiêu ngạo trả lời: “Tạm thời chúng ta cứ chuẩn bị một bữa tiệc mừng trở về nước trước đã, còn ba mẹ thỉnh thoảng đưa Kiều Phương đến Sở gia là được.” . ngôn tình tổng tài
“Thằng nhóc Sở Duật Phong đó không đơn giản đâu, con muốn ra tay thì phải bàn bạc với ba trước đã.”
“Ba yên tâm, đợi khi chúng ta ổn định vị thế trong nước thì con mới bắt đầu.”
Kiều gia chủ gật đầu, sau đó liếc nhìn Kiều Phương đang đứng rúm ró ở trước mặt rồi cùng vợ mình lên lầu. Dưới sảnh lúc này chỉ còn hai anh em, Kiều Dương thở dài, sau đó tiến lên xoa đầu em gái mình.
“Em đó, lại làm cho ba thất vọng rồi.”
“Nhưng mà đây đâu phải lỗi của em, là mấy con ả đó nói nhăng nói cuội. Em còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì Sở Duật Phong đã xử lý rồi.”
“Thời gian tới cứ làm theo sắp xếp của anh là được, nếu không có chuyện gì xảy ra thì em tự mình chịu trách nhiệm.”
Kiều Dương chỉ để lại một câu nói đơn giản rồi lên lầu. Kiều Phương nhìn thấy bóng lưng của anh hai mình, bàn tay không kiềm được sự tức giận mà siết chặt lại.