Ngay khi cúp điện thoại, Sở Duật Phong lập tức rời khỏi phòng làm việc. Sở phu nhân đang ngồi thẫn thờ ở bếp, thấy dáng vẻ hối hả của con trai thì lên tiếng hỏi thăm: “Khuya rồi con còn đi đâu vậy?”
“Đón vợ. Mẹ ngủ trước đi, sáng mai con sẽ về.”
Đón vợ? Không phải là Dạ Vũ…
Đột nhiên bà nghĩ ra chuyện gì đó, lập tức bỏ luôn bát mỳ đang ăn dở mà chạy ra ngoài cùng con trai. Hấp tấp như thế, chắc chắn là đã tìm được Dạ Vũ rồi!
Sở Duật Phong còn chưa khởi động xe thì thấy mẹ mình chui tọt vào ghế phó lái. Khi anh định lên tiếng thì đã bị quát: “Anh có lời nào thì cũng phải nuốt xuống bụng ngay cho tôi. Con dâu tôi, tôi lo, có ý kiến thì tôi cắt luôn tiền tiêu vặt hàng tháng của anh đấy.”
“Nhưng bây giờ đã chín…”
“Nhanh đi!”
Anh biết mẹ mình cứng đầu, nhưng đến mức này thì có chút khó giải quyết. Nếu lúc này là ban ngày thì anh sẵn sàng để mẹ mình đi cùng, tuy nhiên lúc này đã trễ lắm rồi. Hơn nữa, Châu Ly rất xa Thanh Giang, có bà đi cùng thì anh không thể lái nhanh được.
“Mẹ à, hiện tại Dạ Vũ đã tìm được người thân của mẹ cô ấy ở Châu Ly, mẹ mặc như thế thì làm sao để người ta an tâm được?”
Sở phu nhân nhìn lại bộ quần áo đơn giản trên người, đúng là không thể nào đi qua nhà thông qua mà ăn mặc như thế được. Nhưng nếu bây giờ mà bà xuống xe thì thằng nhóc khốn khiếp này sẽ phóng xe rời đi ngay lập tức…
“Con đưa chìa khóa xe cho mẹ, ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi đến khi nào mẹ trở lại. Nếu như con dám bỏ chạy trước thì mẹ sẽ gạch tên con ra khỏi sổ hộ khẩu, bán luôn Sở thị để con trở thành một đứa ăn không ngồi rồi.”
Dưới sức ép, không nói đúng hơn là vì anh biết bà rất muốn gặp Dạ Vũ, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Sở phu nhân cũng rất nhanh gọn lẹ, tích tắc năm phút bà đã chuẩn bị xong xuôi.
“Đi thôi.”
Gần bốn tiếng rưỡi sau, Sở Duật Phong mới đến Châu Ly. Nhìn mẹ mình nghiêng đầu ngủ ở ghế phó lái, anh thật sự không nỡ đánh thức bà dậy. Đúng là trên đời này chỉ có anh điên đến mức này thôi!
“Mẹ, đến nơi rồi.”
Dù đang miên man trong giấc ngủ, nhưng khi nghe giọng nói của con trai thì Sở phu nhân cũng nhanh chóng tỉnh giấc. Bà nhìn Sở gia u ám trước mặt, lập tức chê bai.
“Nhìn xem, nhà của chúng ta sinh động như thế nào thì chỗ này lại khó nhìn vô cùng. Không hiểu tại sao họ không làm cho nó màu sắc hơn nhỉ?”
Sở Duật Phong biết lý do vì sao bao đời Mạc gia đều như thế, tuy nhiên anh không lên tiếng. Vì lúc nãy đã thông báo với Mạc Vũ Trạch nên thuộc hạ của anh ta đã đứng sẵn ở cửa chờ hai người họ.
Chiếc xe dần tiến vào trong khuôn viên, nếu như phải đánh giá thật lòng thì nơi này chỉ được một sao. Toàn cây với cây, u ám và tối mịt, ít nhất ở ngoài vườn cũng nên bật đèn đi chứ!
Biệt thự lúc này đang sáng rực, khi Sở Duật Phong và mẹ mình vào trong thì mọi người đã tập hợp đầy đủ ở phòng khách. Vợ chồng Mạc phu nhân, vợ chồng Mạc Vũ Trạch, ngoại trừ đôi vợ chồng trẻ thì hai người lớn lại nhìn chằm chằm vào chồng của cháu mình.
“Cháu là Sở Duật Phong, chồng của Dạ Vũ. Xin lỗi vì nửa đêm đã đường đột đến Mạc gia như thế, quả là thất lễ, nhưng đó cũng chỉ là vì cháu rất muốn gặp vợ mình.”
Khi nhìn thấy người thật, Mạc phu nhân gật đầu hài lòng. Cao ráo, đẹp trai, gia đình cũng quyền lực, đúng là khá phù hợp với cháu gái của bà. Về phần Mạc gia chủ, ông hoàn toàn không có cảm xúc gì, đối với ông những người đàn ông vừa có tiền lại có nhan sắc như thế vô cùng đào hoa, nếu không cẩn thận thì người đau khổ chính là Dạ Vũ.