Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Đối với cái chết của Chương Lập Quân, Giang Khương không quá áy náy, chỉ ung dung mỉm cười, vì loại người này, nên chết từ sớm rồi. Có điều hắn không ngờ Chương Lập Quân lại chết không minh bạch như vậy.   

Trong mắt hắn, một lão đại hoành hành ở Hà Tây hơn mười năm dù sao cũng phải chết một cách oanh liệt, cho dù là có cảnh sát nhúng tay vào điều tra thì cũng là kẻ nào đó cố ý giết người; hoặc là bị người của bang nào đó ở Hà Tây giết, mọi người phải chú ý đến để phòng ngừa thời gian tới sẽ xảy ra hỗn loạn gì đó.   

Nhưng những thuộc hạ dưới tay y, sẽ xuất hiện một Chương Trình Lai, kẻ đó điều tra ra lão đại bị ai đó giết liền thay lão đại báo thù, kẻ đó kế thừa vị trí lão đại.   

Sau đó vì chuyện này, giang hồ lại dấy lên một trận gió tanh mưa máu.   

Còn không nữa thì trong tài liệu này cũng phải ghi rằng, Chương Lập Quân giang hồ Hà Tây Vân Giang, vì tê liệt gì đó, bị người ta ám sát trong phòng tối, nghi ngờ đó là bị phụ nữ làm tê liệt, có khả năng là sát thủ của ai cử đến...   

Kết quả, y lại chết vô thanh vô tức như vậy. Trong tài liệu cũng chỉ có vài chữ đơn giản, Chương Bá Vương bản thân không may ngã chết... khiến cho Giang Khương vô cùng thất vọng.   

Tuy nhiên Giang Khương cũng thầm cười trộm. Như vậy cũng tốt, mình cũng đỡ phiền phức, có thể an tâm quẳng chuyện này đi.   

Giang Khương yên lòng, tắt máy tính, quay trở về phòng, tắm rửa, sau đó lại nằm lên giường, trong mơ hồ, giọng chỉ thị kia lại vang lên:   

- Cơ thể đã rơi vào trạng thái hôn mê, phân tích hấp thu năng lượng bắt đầu... Vận khí pháp Ngũ Cầm khởi động...   

Vận khí pháp Ngũ Cầm, lúc này Giang Khương vẫn đang mơ màng. Sau khi hắn bị động học xong, thậm chẳng có cách nào để suy nghĩ, chỉ có thể học như vậy. sau đó hắn lại nhìn thấy vị Tổ sư gia kia mặc áo may ô chạy ra, nhảy tưng tưng trên mặt đất, lúc thì làm cọp kêu, lúc thì học con nai đực giả vờ nhã nhặn. Rồi ông lại học theo gấu chó lăn lộn dưới đất, đến cuối cùng, ông học theo khỉ lắc lư trên cây chưa đủ, lại còn học theo chim bay.   

Đương nhiên, không thể bay được, Tổ sư gia chỉ học động tác bay về phía trước thôi. Chân ông duỗi ra, nhấc chân, còn giang hai cánh tay ra như chim giang cánh.   

Đây chính là Ngũ Cầm Hí mà thường ngày Giang Khương vẫn tu luyện.   

Giang Khương mơ màng nhìn, dường như chẳng có gì đặc biệt. Nhưng cùng với từng động tác Ngũ Cầm Hí mà Tổ sư gia đánh ra, tinh túy thật sự ở trong cơ thể Giang Khương. Cỗ khí tức ấm áp luôn ẩn nấp trong huyệt Khí Hải trong cơ thể Giang Khương cùng với từng động tác của Tổ sư gia cũng bắt đầu căng lên, thậm chí còn khiến cho tất cả các vị trí trên toàn cơ thể tản ra khí tức nhàn nhạt. Sau đó, chúng dung nhập vào trong kinh mạch của hắn, lấp đầy huyệt khí gải tương đối trống rỗng kia.   

Giang Khương không hề biết rõ những chuyện này. Có điều sáu giờ sáng sau khi thức dậy, hắn vẫn giống như hôm qua. Có điều hắn không còn cảm thấy đầu choáng váng như trước đây nữa, mà chỉ cảm thấy tinh thần tương đối sảng khoái giống như sau khi tập Ngũ Cầm Hí vậy.   

Mặc dù Giang Khương vẫn cảm thấy nghi hoặc, nhưng tình hình thế này cũng tốt. Nên biết mỗi khi thức dậy, nhìn mặt trời đã lên cao nhưng bản thân vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ giấc mệt mỏi nhường nào.   

Lập tức, Giang Khương tinh thần phấn chấn rời khỏi giường. Sau khi hắn đánh răng rửa mặt xong, liền đến Đại học Đông Nguyên tập Ngũ Cầm Hí như thường lệ.   

Sân xi măng ẩn trong rừng cây nhỏ kia vẫn thanh tịnh như những ngày trước. Đám chim dậy sớm đang nhẹ nhàng chuyền cành, khẽ cất tiếng hót trong làn sương sớm.   

- Xem ra thời tiết hôm nay khá đẹp...   

Giang Khương nhẹ nhàng ngửa đầu hít một hơi không khí trong lành. Sau đó, hắn cởi áo ngoài, nhẹ nhàng khởi động chân tay, gập người xuống, chậm rãi kéo duỗi cơ thể, bắt đầu luyện tập Hổ xí.   

Ngũ Cầm Hí này Giang Khương đã tập luyện từ nhỏ, có thể nói là đã thuộc đến mức không thể thuộc hơn được nữa. Bao nhiêu năm nay, hắn đã luyện thành thói quen cho dù còn mơ màng cũng có thể tập được.   

Có điều hôm nay... hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, giống như cảm giác đột nhiên tỉnh táo sáng nay thức dậy, vô cùng kỳ lạ.   

Hắn khó khăn lắm mới làm được hai động tác kéo duỗi, ngay cả tiếng hổ gầm ở khoang ngực vẫn còn chưa bắt đầu, Giang Khương đã cảm thấy quanh thân có một cơn nóng ùa ra.   

- Chuyện gì xảy ra?   

Giang Khương vừa nghi hoặc, nhưng vẫn vừa nhanh chóng tiếp tục động tác nên làm. Có điều hắn cảm thấy cùng với động tác kéo duỗi, cùng với hoạt động tứ chi, còn có sự thoải mái giữa cột sống và xương cổ, một cảm giác cực kỳ dễ chịu kỳ lạ cũng kéo đến.   

Sau đó cỗ ấm áp kia cũng theo đó sinh ra, tràn ngập khắp tứ chi của cơ thể, hơn nữa cùng với hoạt đọng của mình, cùng với những động tác của mình, cỗ ấm áp lờ mờ này bắt đầu chậm rãi lưu động, từ đầu ngón tay đến tứ chi, rồi đến cơ thể, cuối cùng chậm rãi ngưng tụ ở bụng dưới của mình.   

Mặc dù hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng cảm giác ấm áp thoải mái trước nay chưa từng có khiến Giang Khương hoàn toàn không muốn dừng lại. Hắn không ngừng dựa theo cảm giác trước nay thực hiện từng động tác, lưu loát và phù hợp, không có bất kỳ trúc trắc và trì trệ gì.   

Lúc này, hình xăm màu đỏ ở vai trái của hắn cũng bắt đầu lóe lên nhanh chóng, cùng với từng động tác, cỗ khí tức ấm áp kia cũng di chuyển tương đối có quy luật.   

Sau khi luyện Hổ hí xong, toàn thân Giang Khương toát một lớp mồ hôi mỏng. Có điều lớp mồ hôi này hình như dính nhớp hơn trước đây, thậm chí hình như không còn trong suốt nữa mà có mang theo chút u ám.   

Đương nhiên, Giang Khương cũng không để ý, hắn chỉ cảm thấy lần này luyện Hổ Hí có cảm giác vô cùng thoải mái, làm cho hắn cảm thấy sung sướng chưa từng thấy.   

Hơn nữa hắn cảm thấy hôm nay luyện Hổ hí dường như cũng hơi mệt hơn bình thường, khiến hơi thở của hắn hơi gấp.   

Nhưng đến Lộc hí tiếp theo, những động tác chậm rãi và nhàn tĩnh đã khiến hơi thở hơi gấp của hắn bắt đầu chậm rãi trở lại. Thậm chí ngay cả cảm giác nhức mỏi của tứ chi dường như cũng bắt đầu được thả lỏng dưới những động tác yên tĩnh này.   

Sau khi cổ ấm áp kia tuôn ra nhanh chóng, nhưng cùng với những động tác chậm rãi của Giang Khương, nó cũng dần trở nên chậm rãi hơn, bắt đầu thong thả vận thành theo quỹ đạo tương ứng, không có bất kỳ cảm giác hỗn độn nào xuất hiện.  

Trải qua khoảng lắng đọng của Lộc hí khiến cho cỗ khí tức ấm áp kia trở nên vững chắc và ổn định. Tiếp theo hắn lại bắt đầu Hùng hí, cùng với những động tác lăn lộn trên mặt đất của Giang Khương, làm ra những động tác nặng nề kỳ diệu nhưng trầm dày, cỗ khí ấm áp đang vận hành trong cơ thể kia cũng trở nên trầm dày và dần ngưng kết lại.   

Sau đó cùng với Vượn Hí khiến nó trở nên mẫn động và kỳ dị... Cuối cùng cổ khí ấm áp mẫn động kia lại trở về sự ưu nhã và trầm tĩnh của Hạc hí.   

Tập xong một lượt Ngũ Cầm Hí, mồ hôi trên người Giang Khương khô rồi ướt, ướt rồi lại khô... trên người có cảm giác dính dính khó chịu.   

Cảm giác mồ hôi dính dính toàn thân này dĩ nhiên khiến cho Giang Khương tương đối không thoải mái, nhưng Giang Khương cũng cảm thấy toàn thân sảng khoái chưa từng có. Cảm giác ấm áp kia khiến hắn cảm thấy mình vẫn chưa dùng hết sức.   

Đúng lúc Giang Khương đang cảm thấy hết sức nghi hoặc vì cảm giác đặc biệt của ngày hôm nay, đột nhiên trong đầu lóe lên một dòng tin tức: “Nhận được năng lượng sinh vật đặc biệt. Hấp thụ năng lượng đã xong, mức độ tích lũy năng lượng đệ nhất vĩ của Cửu vĩ là 31%...”   

- Á...   

Nghe thấy âm thanh chỉ thị này đột nhiên vang lên, Giang Khương lập tức sửng sờ. Từ lúc nào lại có việc kiếm năng lượng sinh vật gì đấy... Chẳng phải mình luôn dựa vào năng lượng tinh thần ăn cơm gì đó sao? Năng lượng sinh vật là cái quái gì? Như vậy cũng có thể bổ sung năng lượng này sao?   

Giang Khương sửng sờ mất một lúc. Giờ hắn mới thoáng mò ra được chút manh mối. Lẽ nào luồng khí lưu ấm áp toàn thân khi mình luyện Ngũ Cầm Hí ban nãy chính là năng lượng sinh vật này sao?   

Giang Khương nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là khả năng này thôi. Thứ đồ chơi này rốt cuộc từ đâu đến? Trước đây đâu có, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện vậy.   

Cũng may Giang Khương chẳng phải là tên đầu óc không linh hoạt. Hắn nhanh chóng nhớ ra hai ngày trước, trong lúc ngủ, hắn đã cùng Tổ sư gia học Ngũ Cầm Hí gì đó.   

Nghĩ nát óc, cuối cùng Giang Khương mới lục lọi trong trí nhớ mơ hồ nhớ ra hai chữ “Vận khí”. Hình như là hai chữ này.   

- Khí pháp Ngũ Cầm Hí?   

Giang Khương vừa đi về phía phòng khám vừa suy nghĩ. Đây rốt cuộc là gì?   

Đợi đến khi hắn trở về phòng khám, cuối cùng cũng nghĩ thông. Dường như thứ này là phương pháp đặc biệt phụ trợ Ngũ Cầm Hí của mình. Trước đây mình chỉ dùng những động tác trong Ngũ Cầm Hí để rèn luyện xương cốt.   

Nhưng giờ dòng khí lưu ấm áp lưu động cùng với những động tác của mình đã giúp cơ bắp và cơ thể của mình tràn đầy năng lượng đặc biệt. Thậm chí Giang Khương có thể tin rằng, nếu giờ mình gặp lại Tiền Lập Nguyên kia, hoặc là Tề Lạc Minh, mình tin rằng sẽ đủ sức đấu với đối phương. Cho dù có thể sẽ thua, nhưng chắc chắn sẽ không giống như lần trước, không hề có chút sức phản kháng.   

- Chẳng lẽ...   

Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Khương vui mừng như điên. Ngũ Cầm vận khí pháp này chẳng lẽ chính là một phương pháp luyện nội công? Dòng khí lưu ấm áp khiến người ta cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng chính là nội khí?   

Giang Khương hưng phấn, cuối cùng không nhịn được, đứng trước cửa phòng khám vung mạnh nắm đấm, hoan hô ầm lên khiến ông lão bán đồ ăn sáng bên cạnh liếc mắt sang nhìn. Sau đó ông nở nụ cười để lộ hàm răng bị thiếu mất vài cái, nói với Giang Khương:   

- Bác sĩ Tiểu Giang... Hôm nay vui vậy, chẳng lẽ không ăn sáng sao?   

- A... ăn, đương nhiên ăn chứ ạ... cho cháu một lồng bánh bao nhỏ ạ...   

Giang Khương cười ha ha. Lúc hắn vuốt bụng mới phát hiện hình như bụng mình đang rất đói. Hắn đột nhiên nhớ đến chuyện sáng qua, vội vàng nói:   

- Cho cháu hai lồng...   

- Hai lồng?   

Ông cụ sửng sốt, nhìn chằm chằm Giang Khương, sau đó gật đầu, cười ha hả nói:   

- Được... Cậu vui vẻ thì phải ăn nhiều một chút. Thanh niên không thể giống ông già như tôi, mỗi bữa chỉ ăn được một chút, phải cố gắng ăn nhiều một chút mới được.   

Dứt lời, ông dùng túi đựng hai lồng bánh bao nhỏ đưa cho Giang Khương, cười nói:   

- Được rồi, hai lồng đây.
Nhấn Mở Bình Luận