Nghe Giang Khương nói, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười vui vẻ, dùng sức gật đầu.
Giang Khương mỉm cười một lần nữa, sau đó móc ra mấy cái bình ngọc, cầm lấy một bình ở giữa đưa cho Tuyên Tử Nguyệt:
- Tử Nguyệt, ngày mai mang đan dược này về nhà nhé.
- Hiểu Hiểu, bình này em gửi về Bắc Kinh cho cha mẹ, bảo bọn họ một tháng uống một viên.
Dứt lời, Giang Khương thảy bình còn lại cho Diêu Nhất Minh: - Được rồi, Nhất Minh, Hồng Vân Đan này là của cậu. Ở cùng tôi lâu như vậy, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, mà tôi cũng không dụng tâm hướng dẫn cậu điều gì.
Đây xem như chút bồi thường cho cậu.
-A!
Nhìn bình ngọc nhỏ trong tay mình, nghe thấy tên Hồng Vân Đan, sắc mặt Diêu Nhất Minh đỏ lên, bàn tay cầm bình ngọc có chút run rẩy. Là một y sĩ tam phẩm, y tất nhiên biết Hồng Vân Đan là gì. Đây chính là đan dược thượng phẩm. Giá của một viên, chỉ sợ y dùng hết điểm của mình cũng chỉ đủ đổi nửa viên. Nhưng bây giờ ông chủ lại cho y cả bình, mà bên trong lại có ít nhất mười viên.
- Trưởng ban Giang, cái này rất quý...
Diêu Nhất Minh có chút kích động nhìn cái bình ngọc trong tay. Y biết rất rõ công dụng của đan dược này đối với mình. Nếu có Hồng Vân Đan, phối hợp với những đan dược khác, việc tu luyện nội khí sẽ cao gấp mấy lần, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Hơn nữa sau này còn có cơ sở để tấn cấp cao hơn.
- Không đáng bao nhiêu đâu. Cậu cứ cầm đi.
Nhìn biểu hiện của Diêu Nhất Minh, Giang Khương mỉm cười. Cũng từ y sĩ cấp thấp đi lên, hắn rất hiểu cảm giác của Diêu Nhất Minh bây giờ, lập tức phất tay:
- Được rồi, bây giờ cậu hãy đi gọi điện thoại đến kho thuốc, bảo Trưởng ban La dựa theo tình huống lần trước của tôi, đem hai phần Dạ Minh Đằng và Âm Hòe Mộc đến.
- Vâng, trưởng ban.
Đã lâu không có bổ sung năng lượng cho Cửu Vĩ, hôm nay được Giang Khương truyền vào một lượng lớn năng lượng, Cửu Vĩ không ngừng huy động đuôi, nhìn Giang Khương trước người, nói:
- Tốt lắm, gần đây ngươi nhất định phải cố gắng, đừng lãng phí quá nhiều năng lượng, mau sớm tích trữ đến 100%. Bây giờ ta cảm giác đầu óc của mình dường như không đủ dùng.
Nghe Cửu Vĩ nói, Giang Khương không nhịn được liền liếc mắt: - Ngươi cho rằng ngươi là máy sao? Bổ sung đủ năng lượng là có thể chạy?
Rõ ràng, Cửu Vĩ không biết từ máy là gì, chỉ cúi người nhìn chằm chằm Giang Khương, giống như nhìn vật thể ngu ngốc nhất:
- Hồi phục, ngươi có biết cái gì gọi là hồi phục không? Bây giờ ta và ngươi đều ở trong mộng. Ta vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say. Bởi vì được bổ sung năng lượng, ta bắt đầu bước đến trạng thái tỉnh lại.
- Trước khi tỉnh lại, ta căn bản không có biện pháp biết được trạng thái của mình bây giờ, thậm chí còn không biết mình cần phải làm gì. Chỉ có chân chính hồi phục, năng lực của ta mới hoàn toàn tỉnh lại.
Nói xong, Cửu Vĩ ngồi thẳng người, chín cái đuôi to nhẹ nhàng rung một chút, nhìn Giang Khương, nói tiếp:
- Một khi ta thật sự hồi phục, chỗ tốt đối với ngươi là không thể nghỉ ngờ. - Ta hiểu.
Nghe câu nói sau cùng của Cửu Vĩ, Giang Khương hài lòng nhún vai, nhưng vẫn có chút do dự nhìn Cửu Vĩ:
- Nhưng bây giờ ngươi còn không biết ngươi muốn làm gì. Vạn nhất, ta chỉ nói là vạn nhất thôi, sau khi ngươi thật sự tỉnh lại, đột nhiên phát giác ngươi muốn hủy diệt địa cầu thì như thế nào? Dù sao ngươi cũng từ trên trời xuống, hẳn là người ngoài hành tinh? Người ngoài hành tinh chạy đến địa cầu, hơn phân nửa đều không phải chuyện tốt. Có thể xâm phạm, cướp đoạt nhiên liệu của địa cầu...
Cửu Vĩ nghiêng đầu nhìn Giang Khương, vô tội nháy mắt một cái, sau đó nghiêm túc nói:
- Ta phải cải chính lại lời nói của ngươi. Ta có thể từ trên trời xuống, nhưng ta nói cho ngươi biết, căn cứ vào cảm giác của ta, trước đây thật lâu, chắc chắn ta là sinh vật thuộc về địa cầu. Cho nên, nghiêm khắc mà nói thì ta không phải người ngoài hành tinh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!