Từ Khải Liễu không muốn ra mặt, Giang Khương cũng không thể nào thúc giục Hầu tước Eve rời đi. Dù sao cũng đã nói chuyện với Từ Khải Liễu, Giang Khương cũng không cần để ý nhiều nữa, cứ để Eve ở lại.
Nghĩ như vậy, Giang Khương đành buông xuôi. Nếu Eve muốn ở lại nội viện, cứ tránh không gặp mặt thì cũng không quá thực tế.
Hơn nữa, đã mấy ngày không gặp Eve, suy nghĩ một chút liền nói với Diêu Nhất Minh bên cạnh:
- Trưa nay đặt một bàn cơm ở nhà ăn nhé. Anh cũng đi cùng luôn. - Vâng.
Giang Khương đặt cơm cũng chỉ là bữa tiệc gia đình, không mời những người khác, chỉ mời La Thiên Minh mà thôi.
Eve đang cùng với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu dẫn Tiểu Bảo đi dạo trong thành Kim Lăng. Mặc dù ánh mặt trời mùa xuân có chút nhức mắt, nhưng đối với Hầu tước Huyết tộc mà nói, chỉ cần đeo cặp mắt kính thì có thể ung dung đi dưới ánh mặt trời.
Phan Hiểu Hiểu ngược lại gần gũi với Eve hơn Tuyên Tử Nguyệt. Tuy thời điểm ban đầu, nghe nói Eve là Huyết tộc thì lấy làm kinh hãi. Cô gái tóc vàng xinh đẹp trước mắt là một quỷ hút máu thì thật quá khó tin.
Khi lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ với Eve, trong lòng Phan Hiểu Hiểu có chút sợ hãi. Nhưng sau mấy ngày tiếp xúc, một chút cũng không còn lo lắng, ngược lại còn tỏ ra thân thiết với cô gái có tính cách tương tự mình.
- Eve, cô thật sự là Quỷ...Huyết tộc sao?
Tuy nói danh từ “Quỷ hút máu” phù hợp với định nghĩa Huyết tộc trong lòng cô, nhưng Phan Hiểu Hiểu vẫn quyết định dùng từ Huyết tộc. Dù sao cô gái trước mắt thật sự nhìn không giống quỷ hút máu chút nào.
- Dĩ nhiên, thế nào?
Nhìn cô gái phương đông khả ái trước mặt, Eve gật đầu nói.
- Không phải quỷ hút máu sợ nhất là ánh mặt trời sao? Tại sao cô một chút cũng không sợ?
Phan Hiểu Hiểu tò mò hỏi. Nghe xong, Eve không khỏi mỉm cười, đáp:
- Huyết tộc chúng tôi không giống như trong phim ảnh đâu. Ít nhất chúng tôi không biến thành dơi, cũng không sợ ánh mặt trời.
- Mặc dù chúng tôi có tính mẫn cảm tương đối cao với ánh mặt trời, nhưng đối với Huyết tộc cao cấp, tính đối kháng với ánh mặt trời khá mạnh. Cho dù ánh mặt trời như thế này, chỉ cần chúng tôi sử dụng sương cách ly đặc biệt, hơn nữa
đeo thêm kính đặc chế thì sẽ không còn vấn đề gì.
- Ồ, khó trách lại lợi hại như vậy. Xem ra, các người và quỷ hút máu trong ấn tượng của chúng tôi rất khác nhau.
Phan Hiểu Hiểu nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn Eve, nói: - Vậy các người hút máu thật chứ?
- Đúng, nhưng tôi rất ít khi hút máu, chẳng qua chỉ là để bổ sung thể năng nhất định thôi.
Eve cười nói:
- Đối với tôi bây giờ mà nói, cho dù hai ba chục ngày không uống máu cũng không thành vấn đề.
Phan Hiểu Hiểu gật đầu, đang định hỏi tiếp, chợt nghe điện thoại của Tuyên Tử Nguyệt vang lên.
- Sao ạ? Vâng, vâng. Tuyên Tử Nguyệt nói mấy câu bên kia, sau đó quay sang nói với Eve:
- Eve tiểu thư, Giang Khương nói trưa nay chúng ta về viện ăn cơm. Anh ấy đã đặt cơm rồi.
- Có thật không? Giang Khương không bận à? Nghe xong, ánh mắt Eve lộ ra vẻ hưng phấn. - Đúng vậy, cho nên hôm nay anh ấy cố ý dùng cơm với mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!