Ở bên ngoài trụ sở Long Sơn của Thiên Y viện, Tôn Diệu Nguyệt ngồi trên chiếc ghế xếp, tư thế xinh đẹp, bên cạnh là một chiếc bàn trà. Lý Tiểu Vũ đang thuần thục, thanh nhã pha trà, sau đó liền rót đầy ba chén.
- Phù... Thiên Y viện thật sự vẫn có thứ tốt đấy...
Thưởng thức Thanh Tâm Trà trong tay, Tôn Diệu Nguyệt thỏa ý gật đầu hài lòng, cảm thán khẽ một tiếng, sau đó mới nhìn về phía người đàn ông trung niên đang khom lưng đứng bên cạnh.
- Rốt cục tình hình thế nào rồi?
- Bẩm báo sơn trưởng đại nhân... Thiên Y viện cũng không nói rõ tình huống ra sao, chẳng qua chỉ nhờ chúng tôi tụ tập ở gần đây, lúc nào cũng sẵn sàng ra tay...
Người đàn ông trung niên kia cung kính nói.
- Chỉ như thế thôi?
Đôi mi thanh tú của Tôn Diệu Nguyệt hơi nhíu lại.
Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của Tôn Diệu Nguyệt, thân thể người đàn ông trung niên hơi run lên, càng cúi thấp xuống một chút, cung kính nói:
- Quả thật chỉ có như thế...
- Làm việc chính thức là người của bản viên Thiên Y viện... Chúng ta ở chỗ này chỉ là một đám dự bị!
Tôn Diệu Nguyệt nhấp khẽ một ngụm trà, quay đầu nhìn thoáng qua trụ sở nho nhở ở phía xa xa, hơi nhíu mày, nói:
- Được... Cứ như vậy đi!
Nhìn người đàn ông trung niên kia cẩn thận lùi ra, Tôn Diệu Nguyệt tiện tay buông chén trà xuống, hừ khẽ một tiếng:
- Bà già Từ Khải Liễu kia rốt cục đã phát hiện ra điều gì ở Phong Động Long Sơn này rồi, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Từ Thanh Linh nhấp khẽ một ngụm nước trà trong chén, khẽ thở dài nói:
- Lần này rốt cục Thiên Y viện đạt được bao nhiêu lợi ích thì rất khó đoán nhưng khẳng định là phiền toái cũng không nhỏ.
Hai người đang cảm thán, Lý Tiểu Vũ lại chớp đôi mắt mắt to xinh đẹp, trong mắt lóe lên một tia lo lắng:
- Không biết anh Tiểu Nguyên giờ ở trong đó thế nào...
Nghe thấy lời này của Lý Tiểu Vũ, hai mắt Từ Khải Liễu trợn tròn trong nháy mắt, nhìn đệ tử của mình chỉ biết hướng ngoại, lại còn không thèm che dấu chút nào, mặt lộ vẻ căm tức.
Từ Thanh Linh cũng chỉ biết cười khổ lắc đầu, lên tiếng an ủi:
- Tiểu Vũ... Em không cần phải lo lắng cho hắn. Tên kia cũng rất tinh ranh, hơn nữa khả năng chạy thục mạng lại chẳng ai bằng, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!
- Ừ... Cũng đúng... Anh Tiểu Nguyên là lợi hại nhất rồi, chẳng ai giữ nổi...
Nghe Từ Thanh Linh nói, Lý Tiểu Vũ gật đầu rất lưu loát, cũng cảm thấy hoàn toàn đồng tình với những lời này. Tia sầu lo trong mắt cô cũng biến mất, khiến sơn trưởng đại nhân không biết phải nói gì...
Tôn Diệu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn về phía Từ Thanh Linh, nói:
- Thanh Linh... Con mau báo cho Lưu Phong một tiếng, nói ở đây đã có ta tập trung chú ý, bảo lão không cần tới dính vào, để tránh phía bên kia Thiên Y viện phản ứng quá khích! Nếu có tình hình gì thì ta sẽ thông báo cho lão ngay lập tức!
- Vâng!
Nhìn Từ Thanh Linh rời đi, đồ đệ nhỏ của mình vẫn còn ngây ra nhìn về phía Phong Động Long Sơn, rất rõ ràng là đang nhớ nhung người yêu, sơn trưởng đại nhân cũng chỉ có thể nhún vai, lại tự rót cho mình một chén trà, quyết định không để ý tới nó nữa.
Nếu cứ tiếp tục như thế, thế nào b cũng bị đệ tử nhỏ làm cho tức chết.
Ở xa ngoài ngàn dặm, trên một hòn đảo nhỏ đẹp tuyệt trần, sắc mặt Giang Nguyệt Minh giờ cực kỳ khó coi...
- Hồng Động... Rốt cục ông có ý gì?
Mặc dù trong mắt phẫn nộ tới cực điểm nhưng Giang Nguyệt Minh vẫn cố gắng nén tâm tình của mình, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, lạnh lùng nói.
- Xin lỗi, Minh thiếu gia ... Lão gia đã dặn dò, xin Minh thiếu gia tạm thời nghỉ ngơi ở đâu... Ngoài điện thoại và thuyền ra, ngài muốn gì cũng có thể nói với người hầu...
Vị trung niên mặt lạnh lùng kia cung kính nói nhưng mặt lại chẳng hề đổi sắc.
Nghe lời người trung niên này, trong mắt Giang Nguyệt Minh hiện lên một tia tức giận nhàn nhạt nhưng cũng không trực tiếp nổi bão như bình thường.
Gã hiểu rất rõ, Hồng Đồng trước mắt này là tâm phúc của Lý Nguyên Bân, ngày thường dù cung kính với mình nhưng luôn luôn chỉ nghe theo lời Tổ sư gia.
Hiện tại nếu Tổ sư gia đã muốn vây mình ở chỗ này, như vậy cho dù có nói gì với Hồng Đồng đều vô ích.
Trong lòng nghĩ một loạt, rốt cục Giang Nguyệt Minh trầm giọng nói tiếp:
- Vậy còn cha tôi đâu? Tôi muốn gọi điện thoại cho cha tôi!
- Minh thiếu gia... Hiện tại đường chủ cũng đang nghỉ phép...
Mặt Hồng Đồng không thay đổi, nói tiếp.
- Ông...
Nghe thấy những lời này, rốt cục sắc mặt Giang Nguyệt Minh xanh mét trong nháy mắt. Vốn còn chút hy vọng vào cha mình nhưng thật không ngờ chính cha mình cũng đang bị giam lỏng rồi.
- Thủ đoạn thật lợi hại...
Giang Nguyệt Minh âm thầm thở dài. Tuy rằng Tổ sư gia rất ít khi nhúng tay vào sự vụ cụ thể trong đường nhưng quả thật vẫn luôn luôn nắm quyền lớn trong tay. Chỉ không ngờ là khả năng khống chế của lão đối với Tuyệt y đường còn chu đáo hơn xa sự tưởng tượng của cha con gã.
Cha mình tiếp nhận Tuyệt y đường đã nhiều năm như vậy, mình cũng phụ trách sự vụ cụ thể của Tuyệt y đường đã nhiều năm nhưng lại chẳng hề có chút phản kháng nào đối với mệnh lệnh của Tổ sư gia.
Xem ra hai cha con mình mấy năm nay thật đúng là ngây thơ. Hiện tại đối mặt với tình huống này, không ngờ lại chẳng có chút biện pháp nào.
Nhớ tới nhiều năm qua cha mình lén bồi dưỡng một nhóm người, chắc hiện tại đại bộ phận đã rơi vào trong sự khống chế của Hồng Đồng rồi. Nếu không thì không có khả năng cha mình còn bị giam lỏng trước cả mình mà mình không có chút tình báo nào.
Nghĩ tới đây, Giang Nguyệt Minh cũng chỉ có thể hừ lạnh tức giận một tiếng, nhìn biển khơi mênh mông trước mắt, lại nhìn tòa biệt thự sau lưng mình cùng một loạt người hầu cung kính đứng sau, lúc này cũng chỉ quay đầu đi vào trong biệt thự.
Nhìn Giang Nguyệt Minh đã đi vào trong biệt thự, lúc này khóe miệng Hồng Đồng mới mơ hồ lộ một tia cười lạnh:
- Theo dõi chặt... Nếu xảy ra chuyện gì thì mang đầu người tới gặp!
- Vâng...
Phía sau không xa, một thanh niên mặc đồ Tôn trung sơn cung kính đáp:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!