Thấy chỉ hai ba giây nữa là boongke sẽ bị húc sụp, lúc này một tiếng hét lớn chợt truyền đến. Chỉ thấy mấy con ma ngưu đang dùng hết sức húc vào boongke như cảm nhận được điều gì khiến chúng rất sợ hãi vậy, nằm sụp xuống mặt đất.
Sau đó là đám ma thú vốn đang lao như điên về hướng này, sau khi nghe thấy tiếng hét lớn kia, trong mắt lập tức lộ vẻ hoảng sợ, nằm sụp xuống đất, trong nháy mắt liền cất tiếng kêu thê lương.
Chứng kiến cảnh trước mắt, thành viên ban chiến đấu hiện giờ đang cố gắng tổ chức phòng ngự lần cuối, chuẩn bị rút lui đều ngẩn ra.
Nhìn đám ma thú vừa rồi còn hung mãnh khí thế như vậy, nếu không phải nằm sụp xuống kêu lên thê lương thì cũng sợ hãi cúp đuôi bỏ chạy, rốt cục các thành viên ban chiến đấu cũng phục hồi tinh thần, bắt đầu hưng phấn hoan hô.
Thủ được rồi.... Trụ sở Long Sơn không ngờ đã thủ được rồi!
Đây là chuyện đầu tiên đáng để tất cả thành viên Thiên Y viện hoan hô. Bởi tất cả mọi người đều biết trụ sở này đại biểu cho điều gì, càng biết thế giới dưới lòng đất đại biểu cho điều gì.
Chỉ có trụ sở này tồn tại, Thiên Y viện mới có thể sống ổn định tại thế giới dưới lòng đất.
Mà chỉ có khả năng đứng vững ở đây mới có thể nắm bắt và khống chế sự uy hiếp từ yêu tộc, hơn nữa thế giới dưới lòng đất cũng có khả năng mang lại cho Thiên Y viện càng nhiều tài nguyên.
Đương nhiên, chủ yếu là mọi người cũng không cần phải liều sống chết với đám hung mãnh này.
Mọi người hoan hô một hồi xong liền quay đầu nhìn về phía trong căn cứ. Rốt cục tiếng hét của ai lại kinh khủng như vậy, không ngờ có thể lấy sức một người dùng một tiếng hét đuổi cả đám ma thú chạy trối chết?
Vừa quay đầu lại, bọn họ liền nhìn thấy ở trong không trung trước mặt là một bóng người quen thuộc đang bay vút đến...
Đồng thời, miệng hắn vẫn liên tục thét dài...
- Thường ủy Giang! Là thường ủy Giang đã trở về rồi!
- Thường ủy Giang...
Thấy bóng người kia bay vút đến, mọi người đều hưng phấn hô vang. Thường ủy Giang dùng sức một người mà đuổi được toàn bộ đám ma thú hung mãnh kia.
Mà kế tiếp, có thường ủy Giang ở đây thì còn cần gì phải lo lắng đám ma thú này tấn công sao? Còn cần phải đối phó với tình huống bất lực như vừa rồi sao?
Hoàng Văn Hiên trợn trừng mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt, nhìn đám ma thú đang hoảng sợ quay đầu bỏ chạy cùng với đám yêu tộc vừa mới lao ra khỏi đại doanh liền bị thú cưỡi quỵ xuống hất ngã, lại nhìn Giang Khương đang bay vút tới đây, mãi một lúc mới phản ứng lại được, bắt đầu hưng phấn quát to:
- Ban công trình... Ban côn trình, bắt đầu duy tu boongke, tổ chức phòng ngự!
Thành viên ban công trình phía sau nhận được lệnh, không chần chừ gì nữa, vội vàng mang đủ loại công cụ từ phòng tuyến phía sau, chạy ào ào ra.
Dưới sự hộ vệ của một số cao thủ Thiên vị, bọn họ liền thông qua lan can hợp kim, bắt đầu nhanh chóng duy tu tầng boongke thứ hai...
Sư Khung ngây ra nhìn cảnh tượng trước mắt, rốt cục mặt dần dần lộ vẻ giận dữ, tức giận quát:
- Đáng chết... Tên Nhân tộc đáng chết kia không ngờ đã trở về!
Lúc này sắc mặt Lý Nguyên Bân cũng cực kỳ khó coi, lạnh lẽo âm trầm, ánh mắt lại càng rét buốt.
Gã và Sư Khung đã thử dò xét nhiều lần như vậy mới xác nhận quả nhiên Giang Khương đã rời thế giới dưới lòng đất đi tìm cha rồi. Nhưng không ngờ là tại thời điểm mấu chốt này, thằng ranh này lại đột nhiên chạy trở về.
- Đáng chết... Tầng boongke kia chỉ thiếu một chút nữa...
Trán Sư Khung đầy gân xanh. Chỉ cần phá vỡ tầng boongke kia thì cho dù không có đám ma thú kia, gã cũng có thể mang theo cấp dưới tiến công một lần.
Tầng hàng rào hợp kim tương đối mỏng manh kia, tấn công chắc cũng tổn thất một số cấp dưới nhưng không phải là không thể phá vỡ. Mà hiện tại vẫn còn tầng boongke cao hơn tám thước kia, đó vẫn là một chướng ngại thật lớn.
Cho dù có nỗ lực trả giá thật lớn thì cũng chưa chắc đã tấn công thành công.
Nhưng hiện tại gã chỉ có thể nhìn về phía đám Nhân tộc đáng chết kia bắt đầu ra sức duy tu phòng ngự...
Thất bại trong gang tấc...
Đối mặt với tình huống như vậy, mặc dù Sư Khung khá căm tức nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận kết quả.
Sư Khung thu hồi Bích Lũy trong tay, trong phòng điều khiển bên trong trụ sở của Ban chiến đấu liền truyền ra một tiếng hoan hô:
- Năng lượng áp chế biến mất rồi... Điện năng khôi phục, khởi động lại càng hạng phòng ngự...
Phòng điều khiển truyền ra tiếng hoan hô xong, vốn tầng pháo phòng ngự bị áp chế nên không thể khởi động, giờ bắt đầu dâng lên từ lòng đất....
Nhìn pháo phòng thủ nâng lên, mặc dù đều biết một khi đối phương tiếp tục áp chế thì đám pháo này cũng sẽ mất đi hiệu lực nhưng cho dù thế nào, ít nhất hiện tại có pháo, như vậy trong lòng mọi người cũng yên tâm hơn vài phần.
Tốc độ kiến thiết của ban công trình cũng càng nhanh hơn vài phần...
Thông qua thay đổi một số bộ phận bị hư hao, tầng boongke thứ nhất được chữa trị hoàn thành rất nhanh. Sau đó dưới sự che chở của cao thủ Thiên vị, ban công trình bắt đầu mạo hiểm tiến hành chữa trị tầng phòng ngự đầu tiên.
Nhìn tầng phòng ngự được từ từ chữa trị hoàn thành, lúc này Hoàng Văn Hiên mới thở phào nhẹ nhõm đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất.
Giang Khương đứng bên cạnh Hoàng Văn Hiên, nhìn cảnh hỗn độn trước mắt, nhẹ nhàng thở phào một tiếng, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Quá may là mình trở về kịp thời, nếu không hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi!
- Ông vất vả rồi!
Nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng nói, Hoàng Văn Hiên hơi mệt mỏi quay đầu nhìn Giang Khương cười cười, nói:
- Ngài trở về quá đúng lúc rồi!
- Đúng thế!
Giang Khương khẽ thở dài, nhìn đại doanh của yêu tộc phía xa xa, mặt lộ vẻ khác thường.
Nửa giờ sau, trong phòng họp nhỏ ở trụ sở, Hoàng Văn Hiên, phó chủ nhiệm Lý và người phụ trách ban tác chiến và ban công trình rốt cục cũng ngồi xuống, tiến hành báo cáo và tổng kết tình hình tác chiến lần này.
- Trước mắt phương diện phòng ngự vẫn đầy đủ như cũ... Các loại tên đều được dự trữ tốt. Ban công trình cũng tự tin có thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ!
- Tổn thất của nhân viên ban tác chiến không lớn, lực phòng ngự vẫn tương đối đủ... Duy nhất là số lượng thành viên cao cấp không đầy đủ lắm... Một khi xảy ra tình huống bất ngờ, nhiều nhất bọn họ chỉ có thể che chở cho mọi người lui lại!
Nghe thấy hai vị phụ trách báo xong, Giang Khương gật đầu khẽ nói:
- Mọi người vất vả rồi... Phương diện khí tài phòng ngự, nếu như ban công trình có bất cứ nhu cầu và đề nghị gì cũng có thể đề xuất với Chủ nhiệm Hoàng...
- Tôi hiểu tương đối rõ về tình hình Ban tác chiến, bởi đột nhiên của Tuyệt y đường bên ngoài cho nên tạm thời không thể tăng viện thành viên cấp cao... Nếu thật sự xuất hiện tình huống dị thường, che chở để trụ sở rút lui vẫn được...
Thoáng trao đổi với hai vị phụ trách vài câu xong, Giang Khương hơi trầm ngâm một chút, sau đó tiện đà nói:
- Được rồi, mọi người ai về việc nấy thôi. Có chuyện gì có thể báo cáo tôi hoặc Trưởng ban Hoàng bất cứ lúc nào!
Thấy hai người phụ trách đã rời đi, vẻ mặt của Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý trong nháy mắt liền nghiêm túc hẳn. Lúc này Giang Khương cũng ra hiệu cho hai cấp dưới ngồi xuống trước. Tiếp đây tất nhiên có tình huống nghiêm trọng hoặc tin tức mới rồi!
Quả nhiên chỉ thấy sắc mặt Giang Khương bắt đầu sầm lại, nhìn về phía hai người nói:
- Lần này sự kiện hai cha con Giang Văn Ba đột nhiên mất tích có lẽ cũng không đơn giản!
Nghe thấy lời này, hai người Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý liếc nhau một cái, lập tức hít nhẹ một hơi. Hai người đều hiểu rất rõ Giang Khương nói lời này trước mặt hai người là có ý gì.
Thời gian hai cha con Giang Văn Ba mất tích quả thật quá trùng hợp.
Nếu không phải Giang Khương rời đi vì sự kiện này thì trụ sở tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tình huống suýt nữa bị công phá.
Nhưng rốt cục đây là do Lý Nguyên Bân bố trí tốt từ trước hay là tạm thời phát động?
Nếu vốn bố trí sẵn, như vậy không có vấn đề gì. Nhưng nếu tạm thời phát động, dụ Giang Khương rời đi...
Như vậy thì tốt cục Lý Nguyên Bân thông qua con đường nào để nhắn nhủ tin tức cho cấp dưới ở thế giới bên ngoài chứ?
Phó chủ nhiệm Lý hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Thường ủy Giang, tôi dám cam đoan... Tất cả thông tin nối tiếp với bên ngoài trong trụ sở này đều cực kỳ nghiêm ngặt... Hơn nữa còn bị giám sát chặt chẽ, không có khả năng có bất cứ tin tức dị thường nào truyền ra!
Lúc này sắc mặt Hoàng Văn Hiên cũng âm trầm, nhìn về phía Giang Khương, chậm rãi gật đầu nói:
- Phương diện thông tin quả thực cực kỳ nghiêm ngặt... Trừ những nhân viên liên quan tới thông tin ra, nếu không được tôi và phó chủ nhiệm Lý cho phép, không có bất cứ kẻ nào được tiến vào con đường dẫn tới trung tâm thông tin!
- Hơn nữa nhân viên thông tin đều được viện quản lý cực kỳ chu đáo, thẩm tra nghiêm khắc... Hệ thống thông tin cũng cực kỳ nghiêm ngặt, không có khả năng có ai đó có thể mượn dùng hoặc xâm nhập! Đồng thời... Dưới tình huống trước mắt, nếu như ngay cả chúng ta đều phải thông qua phương thức liên lạc cố định này để liên lạc với thế giới bên ngoài, như vậy thì Lý Nguyên Bân càng không thể thông qua thủ đoạn khác để truyền thông tin ra bên ngoài...
Giang Khương chậm rãi gật đầu. Hắn cũng hiểu rất rõ, với sự cẩn thận của Hoàng Văn Hiên, không có khả năng xuất hiện loại tình huống này.
Tình huống như vậy chỉ có hai khả năng, một là Lý Nguyên Bân đã bố trí trước khi tiến vào đây. Nhưng lúc này thời gian thật sự quá khớp, không thể không khiến hắn hoài nghi....
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!