Trong sự ngưỡng mộ của Lưu Lạc Dương, cuối cùng Giang Khương cũng xuất hiện ở phòng làm việc của Văn phòng tỉnh Nam.
Nhìn tấm bảng trên cửa, Giang Khương không khỏi thở dài. Hắn không ngờ đây là phòng làm việc của Văn phòng thường trú Thiên Y viện ở tỉnh Nam
- Anh đừng nói với tôi, y sư Triệu Quốc Cường là người phụ trách của văn phòng này nhé...
Giang Khương đưa tay sờ sờ mũi nói.
- Á... không phải, y sư Triệu Quốc Cường là y sư của Trạm y tế...
Thiên y sư Liêu Long Căn cười hì hì cười nói với Giang Khương:
- Nghe nói trước kia ngài đã từng làm việc ở Phòng khám Khánh Nguyên đường Văn Các. Có điều chắc chắn ngài sẽ không đoán ra ai là người phụ trách của văn phòng này!
Giang Khương trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười quái dị của Lưu Lạc Dương, sắc mặt khẽ động nói:
- Không phải là... Trạm trưởng Trương chứ?
- Á... á...
Lưu Lạc Dương như bị ai bóp cổ, nhìn sững Giang Khương nói:
- Sao ngài biết?
- Vì Viện trưởng Trương là người không có khả năng nhất...
Giang Khương đưa tay gãi gãi cằm, vẻ mặt cười khổ.
- Chủ nhiệm Trương, xin chào... sau này mong được chiếu cố...
Giang Khương khách khí đưa tay ra bắt tay với người vừa lùn vừa mập trước mặt.
- Ừm... Giang Khương à. Chúng ta cũng được coi là người quen cũ, không cần khách khí, an tâm ở đây thực tập đi nhé... Một năm này biểu hiện cho thật tốt, đến lúc đó tôi sẽ viết nhận xét cho cậu tốt một chút, tương lai hy vọng cậu có thể nhanh chóng lên lại chức y sĩ chính thức.
Chủ nhiệm Trương này cười bắt tay Giang Khương, thể hiện rất tốt vai trò của một y sư cấp trên.
Giang Khương mỉm cười, Chủ nhiệm Trương này trước đây hắn đã từng gặp, tuy không thân nhưng cũng biết rõ tính cách người này, là loại tiểu nhân đắc chí. Trong Trạm y tế khu Đạo Xã, đường Văn Các. Tuy Chủ nhiệm Trương chỉ treo cái chức Trạm phó, nhưng gần như không quản gì cả.
Cho nên khi Lưu Lạc Dương mới nói, chắc chắn hắn sẽ không đoán ra là ai, hắn lập tức nghĩ tới Chủ nhiệm Trương. Mấy người ở Trạm y tế khu Đạo Xã, đường Văn Các hắn đều gặp, duy chỉ có Chủ nhiệm Trương này là không có khả năng nhất. Cho nên hắn lập tức đoán là vị Chủ nhiệm Trương này.
Giang Khương tương đối quen thuộc với Trạm y tế khu Đạo Xã, đường Văn Các này. Phòng khám Khánh Nguyên của Hồ lão y sư ở phía nam đường Văn Các, cách trạm y tế ở phía bắc đường Văn Các khoảng bảy tám trăm mét. Có điều vì có phòng khám Khánh Nguyên nên chuyện làm ăn của Trạm y tế này tương đối tiêu điều, một ngày chưa có tới chục bệnh nhân.
Giang Khương chưa từng chú ý đến Trạm y tế này, nhưng không ngờ, nơi này lại là Văn phòng thường trú của Thiên Y viện ở tỉnh Nam.
Có điều, hắn ngẫm nghĩ một chút thì cũng thấy bình thường. Những Văn phòng thường trú của Thiên Y viện ở các nơi mà hắn đã gặp hầu hết đều yên tĩnh lạnh lẽo như vậy.
Không có một nơi nào quá náo nhiệt, làm ăn quá tốt. Nếu nơi này làm ăn quá tốt vậy hoàn toàn không phù hợp với tôn chỉ của Thiên Y viện.
Nếu không với thực lực của Thiên Y viện, người phụ trách của Văn phòng thường trú Thiên Y viện ở các nơi ít nhất là y sĩ tam phẩm. Với thực lực của y sĩ tam phẩm, nếu thật sự ngồi khám bệnh, một ngày không có hai ba trăm bệnh nhân mới là lạ.
Giang Khương nhìn tình hình trước mắt cười hì hì nói với Chủ nhiệm Trương:
- Chủ nhiệm Trương... Vậy phải làm phiền ở đây một năm rồi, không biết tôi sẽ ở đâu?
- Ồ... Cái này Lưu Lạc Dương sẽ giúp cậu thu xếp một phòng, cậu cứ yên tâm ở đây một năm đi...
Chủ nhiệm Trương bộ dạng đã chuẩn bị chu toàn, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Giang Khương, một năm này cậu phải thành thật. Viện đã đưa cậu đến đây thực tập là muốn mài dũa tính cách của cậu, không thể nào lại gây ra những chuyện phiền phức như trước đây nữa. Tôi mặc kệ sư phụ của cậu là La lão y sư hay là ai, nhưng ở chỗ này của tôi thì nhất định không được làm loạn, cậu đã hiểu chưa?
- A... rõ, rõ...
Giang Khương nhìn hai con mắt nhỏ trên gương mặt phì nộn của Chủ nhiệm Trương nhìn chằm chằm mình thì hơi sửng ra, sau đó gật đầu cười ha ha, nói:
- Chủ nhiệm Trương yên tâm... Chắc chắn tôi sẽ ở đây yên tâm học tập, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!
- Ừ ừ... biết vậy là tốt rồi...
Chủ nhiệm Trương gật đầu, lúc này mới xoay người đi, hai tay chắp sau lưng bước ra ngoài.
Lưu Lạc Dương ở bên nhìn Chủ nhiệm Trương ra ngoài rồi mới tiến đến bên cạnh Giang Khương, thấp giọng nói:
- Giang y sĩ, ngài đừng để ý, Chủ nhiệm Trương tính cách vậy đấy. Cái gì cũng thích quản nhưng thật ra chẳng quản được gì cả...Chỉ cần ngoài mặt cho lão chút thể diện, lúc riêng tư nên làm thế nào chúng ta cứ làm thế ấy...
Giang Khương mỉm cười, hắn dĩ nhiên hiểu tình hình Chủ nhiệm Trương. Người này gần bốn mươi tuổi mới vượt qua khảo hạch tấn cấp Y sĩ tam phẩm, giờ đã dừng ở cấp bậc Y sĩ tam phẩm sắp mười năm không hề tiến thêm, hơn nữa đã ở tỉnh Nam năm sáu năm, gần như không thể nào thăng tiến thêm.
Người như vậy, dĩ nhiên khó đối phó nhất. Một lão già lọc lõi đã không còn động lực để đi lên, vậy thì dĩ nhiên sẽ đồn tâm tư lên xung quanh. Hơn nữa cũng chẳng có gì phải sợ hãi. Chỉ cần lão không phạm sai lầm gì lớn, cái vị trí y sĩ tam phẩm này vẫn vững vàng, không phải sợ ai cả...
Giang Khương cũng hiểu rất rõ, mình đã chạy đến đây rồi thì sau này sợ là thật sự không có cách gì với Chủ nhiệm Trương này. Đối phương sẽ không nể mặt vì sư phụ mình là Y sư nhất phẩm chứ đừng nói đến chuyện sư phụ nhà mình lần này đã bị lấy mất cái vị trí cao cấp nhất rồi.
Ngẫm đến điều này Giang Khương thật sự thấy hơi đau đầu. Có điều hắn cũng không để ý lắm, dù sao ở đây mình cũng chẳng thể gây ra chuyện gì lớn. Ở văn phòng này suốt một năm trời có lẽ sẽ không có chuyện gì, trừ khi cực kỳ xui xẻo. Dù sao sau này mình cũng chẳng có việc gì, có thể thường xuyên về thăm nhà, bầu bạn với ông nội, tiện thể tụ tập với đám Từ Thanh Linh nhiều một chút.
Cộng thêm Hồ lão y sư bên kia. Dù sao nơi này cũng cho hắn cảm giác thoải mái hơn Bắc Kinh nhiều.
- Đi thôi... đưa tôi về phòng xem thử...
Giang Khương đưa tay vỗ tay Lưu Lạc Dương, mỉm cười nói.
Người của Thiên Y viện trước nay không bạc đãi chính mình. Tuy bên ngoài Trạm y tế này trông khá tồi tàn nhưng sau khi vào trong, nhìn thấy phòng mình Giang Khương cũng tương đối hài lòng. Một phòng khách một phòng ngủ và một nhà bếp, trang trí cũng tương đối tốt, so với khi mình ở Phòng khám Khánh Nguyên thì tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Giang Khương thu dọn một chút thấy không còn sớm nữa liền cười nói với Lưu Lạc Dương:
- Gờ chắc không có chuyện gì nữa nhỉ? Không có chuyện gì thì tôi đến Phòng khám Khánh Nguyên đã...
- Không có việc gì... Đi thôi, tôi tiễn ngài đi... Hì hì... bạn gái tôi giờ chắc cũng gần tan học rồi...
Lưu Lạc Dương cười hì hì gật đầu nói:
- Tiện thể đi đón cô ấy luôn!
- Bạn gái anh?
Giang Khương tò mò nhìn Lưu Lạc Dương.
- Ừ... à... mới quen được nửa năm, cô ấy học khoa diễn xuất Đại học Đông Nguyên...
Lưu Lạc Dương lộ vẻ đắc ý nói.
- A... thằng nhóc anh cũng không tệ nhỉ...
Giang Khương nhìn vẻ mặt Lưu Lạc Dương không kìm được cười.
Chiếc xe Santana rách nát đậu cách phòng khám Khánh Nguyên không xa. Giang Khương nhìn tấm bảng quen thuộc không kìm được thở dài một hơi, lâu lắm không gặp rồi.
Giang Khương gật đầu với Lưu Lạc Dương rồi nhẹ nhàng đẩy cửa xuống xe, đi theo dòng người không ngớt trên đường, đang đi về phía Phòng khám Khánh Nguyên thì đột nhiên cảm thấy vai trái hơi nóng lên. Giang Khương trong nháy mắt cảm nhận được một cỗ hàn ý từ sống lưng mình truyền tới, lao lên tới đỉnh đầu. Da và huyết quản toàn thân hắn trong nháy mắt đều co rút.
Đương nhiên, điều này không phải điều mà hắn cảm thấy hoảng sợ nhất, điều khiến hắn hoảng sợ nhất là hắn nhìn thấy một người phụ nữ đối diện đang chậm rãi đi về phía này. Khuôn mặt người đó xinh đẹp vô cùng nhưng trên người lại toát ra hơi thở lạnh lẽo, làm tinh thần lực nhạy cảm của hắn cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn, thậm chí là một nỗi sơ hãi phát ra từ sâu trong đáy lòng mà dường như đã lâu rồi hắn chưa từng có...
Có điều, đầu tiên người phụ nữ kia dường như không chú ý tới hắn. Có điều khi ánh mắt Giang Khương chú ý đến cô ta, đối phương dường như cảm giác được nên bắt đầu dời tầm mắt nhìn về phía Giang Khương.
- Tít... thiên phú Tàng Phong khởi động...
Chính lúc Giang Khương miễn cưỡng áp chế sự hoảng sợ trong lòng mình, cứng ngắc dời đôi mắt của mình đi thì trong đầu lóe lên một thông tin.
Dòng thông tin này vừa lóe lên, Giang Khương liền cảm thấy toàn thân mình nhẹ đi. Cảm giác sợ hãi kia gần như biến mất trong nháy mắt, nhưng kinh mạch toàn thân dường như nội khí đang yên lặng vận hành cũng gần như nấp đi trong nháy mắt, quả thực ngay cả bản thân mình cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của nội khí.