Nghe người phụ trách nhắc đến, lúc này Giang Khương mới cảm thấy cả người mệt mỏi. Từ lúc đến Anh tận bây giờ, hắn chưa từng được nghỉ ngơi. Toàn bộ tinh thần đều tập trung vào hoàn cảnh chung quanh, vắt kiệt tâm tư để chạy trốn. Sau khi đến Châu Phi, cũng không được nghỉ ngơi thật tốt, gặp phải chuyện như thế này, quả thật là rất mệt.
Lập tức gật đầu nói:
- Vậy tôi nghỉ ngơi một chút, mọi người cố gắng nhiều hơn chút nhé.
- Vâng, Trưởng phòng Giang, cậu cứ yên tâm. Nơi này đã có chúng tôi.
Nghe vị phụ trách nói, Giang Khương ngược lại yên tâm hơn. Có bọn họ ở đây chủ trì đại cục, tạm thời sẽ không có vấn đề gì xuất hiện.
Giang Khương chui vào bên trong lều vải có Tế Thế Đỉnh, dựa lưng vào Tế Thế Đỉnh mà ngủ. Mấy ngày nay có thể nói là mệt ngất ngư, không nghỉ ngơi thì đúng là không được.
Giang Khương mơ màng ngủ không biết qua bao lâu thì bị người ta đánh thức.
- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là nhân viên gìn giữ hòa bình đến?
Giang Khương cau mày ngồi dậy nhìn người đến gọi mình, hỏi.
Sắc mặt Lý Minh cổ quái nhìn Giang Khương, nói:
- Không, là người của bộ lạc phù thủy đến.
- Bộ lạc phù thủy?
Giang Khương cau mày, nghĩ đến đây là nhân vật nào, trong lòng liền giật mình, nghi ngờ hỏi:
- Bọn họ đến đây làm chi? Tuy nói nơi này là địa bàn của bọn họ, nhưng chúng ta cũng không phải đến cướp chén cơm của bọn họ. Hơn nữa, trước giờ bọn họ không phải rất ít khi xen vào chuyện của người khác sao? Bọn họ đến đây làm gì? Chúng ta là đang cứu người mà.
Lý Minh cười khổ lắc đầu:
- Không biết, nhưng nhìn biểu hiện thì là có chút mất hứng. Dù sao, tuy nói Hoa Hạ chúng ta cũng có giao thiệp với Châu Phi đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Thiên Y Viện chúng ta đến Châu Phi, hơn nữa trận thế còn không nhỏ. Bọn họ khẩn trương cũng chẳng có gì lạ.
Giang Khương thở ra một hơi, nói:
- Vậy anh đi giải thích một chút cho bọn họ đi.
- Trưởng phòng Giang, đám gia hỏa kia muốn người phụ trách của chúng ta nói chuyện với bọn họ.
Lý Minh bất đắc dĩ, nói:
- Người phụ trách cao nhất ở đây là cậu. Dù thế nào thì cũng phải là cậu ra mặt. Luận thế nào, bộ lạc phù thủy cũng cùng cấp bậc với viện chúng ta. Nếu cậu không đi, gây ra chuyện không hay, chúng ta cũng không tiện giao phó.
- Đơn vị cùng cấp bậc?
Giang Khương thở dài, sau đó đứng lên, nói:
- Được, vậy để tôi đi một chuyến.
Đưa tay xoa mặt, tiêu trừ chút buồn ngủ còn sót lại, cầm chai nước Lý Minh đưa đến để súc miệng xong, Giang Khương nói tiếp:
- Bên kia cử ai đến vậy?
- Không biết, nhưng người dẫn đầu tự xưng là Đại pháp sư bộ lạc phù thủy.
- Đại pháp sư?
Giang Khương cau mày., Hắn hiểu biết về bộ lạc phù thủy không nhiều. Nhưng khi vừa mới bước vào Thiên Y Viện, trong quá trình học y căn bản, hắn cũng biết được sự tồn tại của bộ lạc phù thủy. Đại pháp sư của bộ lạc phù thủy chính là thành viên hội Viện ủy Thiên Y Viện. Tuy bộ lạc phù thủy tổng cộng chỉ có hai ba chục người, nhưng địa vị lại tương đối cao ở Châu phi.
Lúc này, nghe nói có Đại pháp sư của đối phương ra mặt, Giang Khương không đau đầu mới là lạ.
Thoáng lên tinh thần một chút, Giang Khương mới cùng với Lý Minh ra ngoài lều vải.
Sau khi bước ra ngoài lều vải, liền nhìn thấy hai vị tiên sinh ngoại viện đang cùng với một số thuộc hạ giằng co với những người có hình dạng cổ quái.
Giang Khương chậm rãi bước đến, rất nhanh khiến đối phương chú ý.
Khi Giang Khương đến, hai vị tiên sinh ngoại viện hơi khom người, sau đó lui sang một bên.
Đám người vẽ hoa văn cổ quái khắp cơ thể, trên đầu đội lông chim, cổ đeo một vòng răng thú ngạc nhiên nhìn Giang Khương.
Lão giả trên đầu có cắm mấy cọng lông chim đặc biệt nhìn chằm chằm Giang Khương, sau đó nói thứ ngôn ngữ gì đó mà hắn nghe không hiểu.
Bên cạnh có một người thanh niên khoảng chừng hai ba chục tuổi nói một tràng tiếng Anh lưu loát, ý là:
- Đại pháp sư chúng tôi hỏi, đây chính là người phụ trách cao nhất của Thiên Y Viện các người?
- Đúng. Vị này là Trưởng phòng Giang, thành viên dự thính hội Viện ủy Thiên Y Viện chúng tôi. Xếp hạng thứ mười lăm ở Thiên Y Viện.
Lý Minh sợ đối phương không hiểu thành viên dự thính hội Viện ủy là gì, lập tức đem vị trí của Giang Khương ở Thiên Y Viện nói ra.
Xếp hạng thứ mười lăm ở Thiên Y Viện, tính thế nào cũng không thấp hơn so với Đại pháp sư. Dù sao bộ lạc phù thủy của các người cũng chỉ có hai ba chục người, nói xếp hạng ba mươi mấy cũng có thể. Hơn nữa, trước mặt dế nhũi Châu Phi, Hoa Hạ chính là thổ hào, lại càng coi trọng mặt mũi hơn, không để yếu đi khí thế trước đối phương. Nếu không, đám lão gia hỏa này vểnh đuôi lên, đến lúc đó nói chuyện cũng không thể nói chuyện, đánh cũng không thể đánh, phiền phức sẽ rất lớn.
Quả nhiên, người thanh niên kia nghe Lý Minh nói xong, ánh mắt lóe lên sự kinh nghi, sự không vui vốn có trong mắt liền biến mất, sau đó tiến lên nói nhỏ mấy câu bên tai Đại pháp sư.
Đại pháp sư nghe xong, đánh giá Giang Khương từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
- Được, đại pháp sư chúng tôi nói, Trưởng phòng Giang có tư cách đối thoại với chúng tôi.
Người thanh niên kia không còn vẻ cao ngạo và khinh thường như vừa rồi, nhìn Giang Khương, nói:
- Đại pháp sư bảo tôi hỏi các người, Thiên Y Viện các người gần trăm năm không giao thiệp với các khu vực khác, vì sao lần này lại không thông báo đã tiến vào, hơn nữa còn vào rất nhiều người. Chẳng lẽ coi bộ lạc phù thủy chúng tôi là vô hình sao?
Lý Minh biết mặc dù tiếng Anh của Giang Khương không tệ lắm, nhưng đối phương đã có phiên dịch, bên mình cũng không thể yếu đi khí thế, lập tức tiến đến bên tai Giang Khương, đem những lời này dịch thành tiếng Hoa.
Mặc dù cảm thấy không kiên nhẫn với thủ tục rườm rà như thế này, nhưng hai bên là người có thân phận, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn đại diện cho Thiên Y Viện tiến hành đối thoại với người cùng cấp bậc, vạn nhất để mất thân phận, mặt mũi của Thiên Y Viện cũng mất luôn, lập tức gật đầu, nói lại mấy câu.