Trương Liên cảm thấy rất oan ức.
Rõ ràng Lâm Trạch Dương đánh ngã ông ta bằng một quyền, nhưng vẫn muốn bước qua người ông ta, anh có thể đừng thẳng thắn, thành thật như vậy được không?
Trương Liên thật sự rất muốn chết, sao lại gặp phải người như Lâm Trạch Dương chứ?
Lúc này tâm tình Huyết Ngưng cũng rất hỗn loạn, vừa nãy hắn còn cho rằng bản thân và Lâm Trạch Dương thực lực ngang bằng, nhưng không ngờ rằng Lâm Trạch Dương không hề để tâm tới hắn.
Nghĩ tới đây, Huyết Ngưng hít sâu một hơi, hét lên: "Anh đi chết đi!"
Huyết Ngưng vô cùng tức giận, sau đó xông người hướng về Lâm Trạch Dương, bắt đầu trước.
Tốc độ của Huyết Ngưng rất nhanh, cũng rất kỳ lạ, khi hắn chạy, thân thể không ngừng lay động, luôn nghiêng về mọi hướng, giống như có thể ngã xuống đất bất kỳ lúc nào nhưng lại không hề bị ngã.
Đây là độc môn của Minh Huyết bọn họ, người bình thường không thể nắm bắt được quỹ đạo di chuyển của bọn họ. Huyết Ngưng đã từng chiến đấu với một người có cấp bậc tông sư, chỉ dựa vào bước chân này khiến đối phương ngay cả quần áo của mình cũng không thể chạm vào được.
Lần này, Huyết Ngưng cũng muốn khiến Lâm Trạch Dương không tài nào chạm vào quần áo của mình. Chỉ có chiến thắng như vậy mới có thể bù đắp lại việc bị mất thể diện ban nãy.
Lưu Uy thấy cảnh này thì vô cùng căng thẳng, ông ta nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lúc này ông ta đã thay mình thành Lâm Trạch Dương, mới phát hiện ra bản thân mình không tài nào biết được bước chân tiếp theo của Huyết Ngưng sẽ là ở đâu, càng đừng nói đến chuyện ra tay đáp trả.
Cuối cùng Huyết Ngưng đã chạy tới đây, hắn trở nên hưng phấn, trên mặt lộ vẻ mừng rõ như điên, hắn là hộ vệ luôn bên cạnh Huyết Ngưng cho nên biết rất rõ chiêu thức này của Huyết Ngưng mạnh đến mức nào.
Xem ra, thiếu chủ Huyết Ngưng đã mạnh hơn lúc trước, hắn đã tiến bộ vượt bậc mà không hề nhận ra.
Nhìn sang Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương lúc này dường như đã biến thành tên ngốc, đứng im tại chỗ bất động, thậm chí con ngươi còn không hề di chuyển. Với tốc độ này, Lâm Trạch Dương sao có thể theo kịp được.
Bịch.
Đột nhiên một âm thanh vang lên, Lâm Trạch Dương tát Huyết Ngưng một cái, sau đó hắn đã ngã xuống trước mặt anh.
"Anh bị động kinh à? Đánh nhau là đánh nhau, có phải anh bị bệnh gì không, hay là để tôi đi đưa anh đến bệnh viện nhé. Nhưng mà nói trước đấy, tiền điện thoại là anh phải trả cho tôi."
Lâm Trạch Dương nhìn Huyết Ngưng bị mình đánh ngã nằm dưới đất, bất đắc dĩ nói.
Sau đó, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng, bọn họ cho rằng giữa Lâm Trạch Dương và Huyết Ngưng sẽ nổ ra một trận đấu vô cùng đặc sắc, chắc chắn sẽ là cảnh anh sống tôi chết. Nhưng không ngờ rằng Lâm Trạch Dương lại tát Huyết Ngưng một cái mà anh còn cảm thấy Huyết Ngưng đang phát bệnh.
Huyết Ngưng cảm thấy đầu óc mình hỏng rồi, Lưu Uy cảm thấy đầu óc choáng váng, còn Trương Liên tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Người đối diện đây chính là thiếu tông chủ của thế gia Huyết Minh, cho dù anh có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, nhưng cũng không thể mạnh đến như vậy chứ? Sao có cảm giác giống như anh đang đập muỗi vậy, mà đập muỗi cũng đâu có dễ đập trúng đâu?
Sau đó, cả ba người đều nhìn Huyết Ngưng, trong mắt đều mang theo vẻ nghi hoặc, lẽ nào Huyết Ngưng thật sự phát điên rồi, nếu không sao có thể xảy ra chuyện này?
May mà, Huyết Ngưng không biết ba người này đang nghĩ cái gì, nêu không sẽ tức đến mức nổ tung ngay tại chỗ cũng nên.
Dù vậy, Huyết Ngưng cũng vô cùng tức giận, hắn nghiến chặt răng, đập hai tay xuống đất, nhảy dựng người lên, sau đó nắm chặt hai tay thành quyền rồi lao về phía Lâm Trạch Dương.
Bịch.
Lại một âm thanh vang lên, Lâm Trạch Dương đá một chân về phía trước, đá bay Huyết Ngưng ra ngoài.
Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương đã lao tới trước mặt Huyết Ngưng, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nói: "Chiêu thức ban nãy của anh rất lợi hại, nếu tôi không cẩn thận có thể sẽ bị anh làm cho tàn phế, cho nên tôi phải phế bỏ anh trước."
Nói rồi Lâm Trạch Dương nhấc chân lên, giẫm lên cánh tay của Huyết Ngưng.
Huyết Ngưng trợn tròn mắt lên nhìn, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, nhưng lúc này lồng ngực hắn vô cùng khó chịu, không tài nào nhấc tay ra được, cũng không tài nào chạy trốn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Trạch Dương giẫm lên tay mình.
Đột Nhiên có một trận gió thổi qua, Lâm Trạch Dương nhướng mày, người đã tránh sang một bên.
Một chiếc lá bay tới, giống như bị gió thổi bay, sau đó chiếc lá ấy bay tới phía trước, mới nhìn qua có thể thấy rằng chiếc lá đó bay rất nhẹ nhưng lại cắm thẳng vào tường. Ngay sau đó, bức tường vỡ vụn.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hít sâu một hơi, bức tường này thật là như bã đậu, là đội thi công nào đã làm sao có thể qua loa, đại khái như vậy?
Đây là những suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu mọi người, nhưng nhìn những viên đá rơi xuống và nghe tiếng đá rơi trên mặt đất, bọn họ đều biết chuyện này không hề giống những gì mà bọn họ tưởng tượng.
"Ông là ai?" Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn người đó.
Mọi người cũng quay đầu nhìn theo nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
Lại một ngọn gió thổi qua, cơn gió mạnh này đều khiến mọi người nhắm mắt lại. Khi họ mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy mọi người đang đứng trước mặt Lâm Trạch Dương và Huyết Ngưng.
Đây là một người đàn ông trung niên, thân người cao lớn, vẻ ngoài trầm ổn, ông ấy đứng đó như một ngọn núi đang đứng sừng sững, khiến người cho ta có một cảm giác bị áp bách mãnh liệt.
"Ba." Huyết Ngưng hét lên.
"Tông chủ." Huyết Dung cũng rất phấn khích.
bỗng chốc trên mặt Trương Liên lộ ra nụ cười, người đàn ông này là tông chủ của Huyết Minh, tông chủ của Huyết Minh đã tới cho dù Lâm Tạch Dương có mạnh tới cỡ nào cũng sẽ bị chỉnh đốn mà ngoan ngoãn phục tùng.
Sắc mặt Lưu Uy trở nên rất nghiêm trọng, biết được chuyện lớn không thành rồi.
Lâm Trạch Dương cũng nhìn tông chủ của Huyết Minh, trầm mặc một lúc. Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Trạch Dương, muốn xem xem rốt cuộc Lâm Trạch Dương muốn xử lý chuyện này như nào. Muốn nhận thua hay là liều mạng đánh một trận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!