"Mời anh ra ngoài." Một nhân viên bảo vệ nói rất lịch sự với Ngô Cao Lục.
"Mấy người đang làm cái gì vậy?" Ngô Cao Lục lạnh lùng nhìn mấy tên bảo vệ này.
Nhân viên bảo vệ kia vẫn duy trì phép lịch sự, nói: "Chúng tôi là bảo vệ của tòa nhà này, vị tiên sinh này vừa tố cáo anh chưa được cho phép đã đi vào, cảm thấy anh là người xấu, muốn trộm bí mật thương nghiệp của Kiều Lan Nữ. ”
Ngô Cao Lục tức giận đến mức hai mắt trợn trừng như sắp rơi ra ngoài. Kẻ xấu? Trộm bí mật thương nghiệp của Kiều Lan Nữ?
"Tôi là phó tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ, ở Kiều Lan Nữ có cái gì mà tôi không biết chứ!" Ngô Cao Lục nghiệm nghị quát lớn với nhân viên bảo vệ.
Tên bảo vệ kia vẫn không tức giận, giống như đã lường trước được tình huống này, nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Quả đúng như lời của Lâm Trạch Dương tiên sinh ngài nói.”
Tiếp đó, nhân viên bảo vệ lại nhìn Ngô Cao Lục: "Xin vui lòng xuất trình giấy tờ xác nhận danh tính."
"Giấy tờ xác nhận danh tính?" Ngô Cao Lục sững sờ, mấy ngày trước hắn ta đã từ chức, đương nhiên tất cả giấy tờ đều phải giao lại cho công ty.
"Xin vui lòng xuất trình giấy tờ xác định danh tính của anh." Nhân viên bảo vệ tiếp tục lịch sự nói.
Khóe miệng Ngô Cao Lục giật giật mấy cái, sau đó giận dữ nói với bảo vệ: "Ngô Cao Lục tôi còn cần phải xuất trình giấy tờ xác nhận danh tính sao?"
"Lôi đi." Nói xong, tên bảo vệ này phất tay một cái, hai bảo vệ khác lập tức mỗi người một bên giữ chặt bả vai hắn ta.
"Bỏ ra, chết tiệt, biết tôi là ai không?" Ngô Cao Lục giận dữ đến cực hạn, chuyện gì đây, ngay cả bảo vệ cũng dám động tay động chân với hắn ta.
“Bốp!”
Một âm thanh nặng nề đột nhiên vang lên, một nhân viên bảo vệ giơ tay tát vào đầu Ngô Cao Lục.
"Tôi đã thấy anh ngứa mắt từ lâu rồi, còn ở đây vờ vịt gì nữa, tôi còn có thể nói tôi là bạn thân của tổng thống Mỹ đây, còn lộn xộn nữa, cẩn thận tôi đập chết anh, mấy kẻ lừa đảo giống như anh tôi gặp nhiều rồi.” Tên bảo vệ kia hung tợn trừng mắt nhìn Ngô Cao Lục.
Ngô Cao Lục vô cùng tức giận, khóe miệng liên tục co rút, nhưng một chữ cũng không dám nói, lại càng không dám phản kháng, để bảo vệ lôi mình ra khỏi phòng họp, hắn ta cũng không muốn bị đánh lần nữa, thật sự rất đau!
Ngô Cao Lục thân là phó tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ, trong tòa nhà này đương nhiên là cũng có danh tiếng, nhưng xui thay bây giờ lại đúng lúc thay bảo vệ, hơn nữa tòa nhà này thật sự rất lớn, số bảo vệ cũng không ít, có người không biết Ngô Cao Lục cũng là chuyện bình thường.
Ngô Cao Lục hận, bản thân tỉ mỉ bày mưu tính kế gần một tháng, lại không ngờ, mình và Lâm Trạch Dương còn chưa kịp xô xát đã trực tiếp bị lôi ra khỏi chiến trường bằng cách thức không thể tưởng tượng được.
Lúc này, đông đảo quản lý ở phía dưới cũng đều sững sờ, thật sự là hoàn toàn sững sờ cả người.
Chuyện như vậy hoàn toàn không ai có thể nghĩ tới, chẳng lẽ tất cả đều do Lâm Trạch Dương sắp đặt.
Trời đất chứng giám, Lâm Trạch Dương có sắp đặt cái gì đâu chứ, chỉ là cảm thấy Ngô Cao Lục chiếm vị trí của mình lại không chịu tránh ra nên anh mới trực tiếp đi tìm bảo vệ, muốn tìm người lôi hắn ta đi.
Con mẹ nó, đừng tưởng rằng tôi không biết, thời gian của một cuộc họp rất dài, anh chiếm vị trí của tôi, để cho tôi đứng trong một thời gian dài như vậy, anh nghĩ tôi bị ngốc sao?
Nếu để người khác biết Lâm Trạch Dương suy nghĩ như vậy, không biết có hộc máu mà chết hay không.
Lâm Trạch Dương ngồi vào vị trí, nhìn mọi người, nói: "Mọi người muốn làm gì, bây giờ tôi đã tới, mọi người cứ việc nói lên hết suy nghĩ của mình đi."
Trương Tông là người của Ngô Cao Lục, mới nãy nhìn thấy hắn ta bị Lâm Trạch Dương mưu mô xảo quyệt tính kế lôi đi, cảm thấy đã đến lúc mình phải xuất đầu lộ diện, nói với Lâm Trạch Dương: "Chúng tôi không hài lòng với cách quản lý của anh, nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì Kiều Lan Nữ sẽ phá sản, anh…"
"Khoan đã, cái tên kia, không phải là tôi đã sa thải anh rồi sao, sao anh còn ở đây? Bảo vệ đâu!" Lâm Trạch Dương không cho Trương Tông cơ hội nói hết, lập tức đứng dậy, hét lên với bên ngoài.
Khóe miệng Trương Tông không ngừng co giật, lập tức đứng phắt dậy đi ra khỏi phòng họp, trực tiếp rời đi. Ngô Cao Lục chính là vết xe đổ, hắn cũng không muốn bị người ta đánh rồi bị lôi đi giống như một con chó chết.
Những nhân viên quản lý cấp phó cũng đồng thời từ chức, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đều đi ra ngoài. Đây thật sự không phải là cục diện mà bọn họ đã nghĩ đến, thật sự là vô cùng bất lực.
Chẳng mấy chốc, phòng họp đã vắng tanh, mất đi một nửa nhân số.
Lâm Trạch Dương lại ngồi xuống, nhìn mọi người nói: "Được rồi, bây giờ những người không liên quan đều đã đi rồi, mọi người có gì muốn nói không?"
Phòng họp lại im lặng một lần nữa, với cái bầu không khí lúc này, bọn họ còn có thể nói gì đây?
"Tổng giám đốc Lâm, tôi cảm thấy chuyện này anh xử lý không thỏa đáng cho lắm. Anh để cho tất cả quản lý cấp phó rời đi, những quản lý như chúng tôi sẽ trở nên rất khó khăn, không còn cấp phó sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.” Cuối cùng cũng có người dũng cảm nêu ra vấn đề.
Lâm Trạch Dương nhìn về phía người vừa lên tiếng kia, dáng vẻ như đang nhìn một tên ngốc, nói: "Cậu là heo sao? Không có cấp phó, chẳng lẽ cậu không biết đề bạt một người mới, ở trong công ty một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ ngay cả một người đáng tin cậy cũng không có, chẳng lẽ cậu hoàn toàn không hiểu rõ năng lực của những đồng nghiệp xung quanh?"
Đôi mắt của người kia trợn trừng lên, cảm thấy lời nói này hình như cũng rất có lý.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều sáng lên, bọn họ đương nhiên có bạn thân thiết, mà nếu như đề bạt những người bạn đó lên, vẫn là nên tự mình đề bạt, thứ nhất, họ sẽ vô cùng cảm kích chính mình, thứ hai, chẳng phải về sau mình sẽ có thể ra lệnh cho bộ phận cấp phó như tay sai sao, đây đúng thật là tình huống không thể nào tốt hơn được.
Sau đó, mọi người lại im lặng, bởi vì tất cả mọi chuyện được giải quyết quá dễ dàng, bọn họ cảm giác trong lòng có chút băn khoăn, giống như có cái gì đó không đúng.
Một lúc sau, lại có người không nhịn được nêu ra vấn đề mới.
"Vấn đề về cấp phó, đúng là chúng tôi có thể xử lý, nhưng công ty chúng ta vốn đang có cấu trúc khá ổn định, đột nhiên thiếu nhiều người như vậy, nhân lực chắc chắn sẽ không đủ.”
"Vậy thì tuyển thêm người thôi." Lâm Trạch Dương không đợi người này nói xong, thẳng thừng ngắt lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!