Quản lý Hoàng là người phụ trách khu vực này tập đoàn Lâm thị, nhưng Từ Hữu Chân lại là tổng giám đốc của cả tập đoàn Lâm thị, lần này ông ta tới nơi này chính là để giám sát quản lý Hoàng.
Cho nên không thể nghi ngờ, chỉ cần Từ Hữu Chân chịu lên tiếng thì việc giành được một vị trí trong Guerlain Woman cho Lâm Trạch Dương là chuyện quá đơn giản.
“Lâm tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền, có phải mọi người đang gặp vấn đề gì không, có lẽ tôi có thể hỗ trợ một ít đấy.” Từ Hữu Chân cảm thấy mình cuối cùng cũng có ích, có thể không cần phải làm những chuyện như tìm túi bảo quản để đóng gói nữa.
Lâm Trạch Dương và Triệu Cẩn Du không khỏi nhìn về phía Từ Hữu Chân. Lâm Trạch Dương nói: “Gần đây tôi đã tiếp quản một công ty tên là Guerlain Women. Bây giờ tôi là tổng giám đốc của công ty này, chúng tôi muốn có được một danh ngạch tham dự triển lãm Bác Mỹ… Thôi quên đi, ông chỉ là một người nhặt bóng, tôi nói với ông nhiều như vậy ông cũng không hiểu, ông mau đi tìm túi bảo quản cho tôi đi.”
Khóe mắt Từ Hữu Chân hơi giật giật, Lâm tiên sinh à, tôi đây chính là người quản lý của cả tập đoàn Lâm thị đó, ngài nói tôi mà lại không hiểu chuyện kinh doanh của công ty.
“Cái đó, Lâm tiên sinh có lẽ tôi…” Từ Hữu Chân cảm thấy mình không thể tiếp tục uyển chuyển như vậy nữa mà cần phải đi thẳng vào vấn đề.
“Được rồi, được rồi, tôi biết ông cũng muốn giúp đỡ, nhưng một người nhặt bóng như ông thật sự không thể giải quyết được mấy chuyện như thế này đâu. Thôi, ông mau đi tìm túi bảo quản cho tôi đi.” Lâm Trạch Dương có chút không kiên nhẫn khoát khoát tay với Từ Hữu Chân.
Từ Hữu Chân khóc không ra nước mắt, rời đi cũng không được mà đứng yên tại chỗ cũng không xong.
Triệu Cẩn Du không nhịn được mà lườm Lâm Trạch Dương một cái, nói: “Sao cậu lại nói chuyện với người khác như vậy hả?”
Từ Hữu Chân cảm thấy Triệu Cẩn Du đích thực chính là một vị cứu tinh, hy vọng Triệu Cẩn Du vì mình chủ trì công đạo, cho nên ông ta không nhịn được nhìn chằm chằm vào Triệu Cẩn Du.
“Từ tiên sinh, phiền ông lấy thêm cho tôi mấy cái túi bảo quản nha.” Triệu Cẩn Du mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Từ Hữu Chân.
Từ Hữu Chân xém chút nữa là ngất xỉu, hít một hơi thật sâu sau đó ủ rũ đi về phía bên cạnh.
Rất nhanh, Từ Hữu Chân đã mang theo túi bảo quản quay về.
Lâm Trạch Dương trực tiếp ra tay, nhanh chóng lấp đầy mấy cái túi bảo quản, sau đó dẫn Triệu Cẩn Du trực tiếp rời khỏi nơi này.
Lâm Trạch Dương sợ lát nữa sẽ có người đi ra ngăn cản mình, vậy thì thiệt thòi lớn, dù sao quản lý Hoàng lúc nào cũng ở đây, lúc nào muốn xin một danh ngạch tham dự triển lãm Bác Mỹ mà chẳng được.
Bởi vì Triệu Cẩn Du cảm thấy thật sự quá xấu hổ, Lâm Trạch Dương giống y như quỷ đi vào thôn, tư thế kia thật sự quá dọa người, thu hút không biết bao nhiêu là sự chú ý.
Triệu Cẩn Du đành phải theo Lâm Trạch Dương rời đi.
Đợi đến khi hai người đi rồi, Trương Sâm đi tới văn phòng của quản lý Hoàng.
Đúng vậy, sở dĩ lúc nãy Trương Sâm xuất hiện chính là để làm một số việc cho quản lý Hoàng.
“Hai người kia là sao vậy?” Hoàng Kinh nhìn về phía Trương Sâm thản nhiên hỏi.
“Bọn họ là người của Guerlain Woman, tới đây chắc là vì muốn lấy được một danh ngạch tham dự triển lãm Bác Mỹ. Người đàn ông đó hình như là tổng giám đốc của Guerlain Woman, người phụ nữ có vẻ là thư ký của anh ta.” Trương Sâm mang tin tức mình tìm hiểu được nói ra.
“Chỉ có điều, người đàn ông kia thoạt nhìn có hơi vô dụng, có lẽ công ty là do người phụ nữ kia quản lý. Cho nên, hẳn người phụ nữ kia mới là mới là trụ cột của Guerlain Woman, lúc nãy cũng là người phụ nữ đó đi bàn bạc.”
Trương Sâm tiếp tục nói.
“Tôi đã liên lạc với mấy người, một vài trong số họ thường xuyên hợp tác với Guerlain Woman, tôi đã yêu cầu họ hủy hợp đồng với Guerlain Woman. Tin rằng chẳng bao lâu nữa, Guerlain Woman sẽ rơi vào một cuộc khủng hoảng lớn. Đến lúc đó, người phụ nữ kia hẳn là sẽ đến đường cùng, khi đó… Ha ha… Anh Hoàng, anh ăn thịt, cũng phải chừa đàn em như tôi một ngụm canh nha!”
Trên mặt Trương Sâm lộ ra nụ cười cực kỳ hèn mọn.
Quản lý Hoàng đưa tay vỗ vỗ bả vai Trương Sâm, nói: “Không tồi, chuyện này cậu làm rất tốt. Cứ tiếp tục cố gắng như vậy, tôi sẽ tạo cơ hội cho tập đoàn Trương thị của các cậu hợp tác với tập đoàn Lâm thị. Chỉ là người phụ nữ này, tôi nhìn rất thuận mắt, cho nên…”
“Được được, anh Hoàng nói thế nào thì là thế đó.” Trương Sâm vội vàng tỏ thái độ.
Triệu Cẩn Du căn bản không biết mình đã bị gài bẫy. Đây có lẽ chính là thủ đoạn mà người có đẳng cấp như quản lý Hoàng và Trương Sâm sẽ dùng. Bọn họ sẽ không trực tiếp làm gì với một người phụ nữ, nhưng nếu họ đã để ý đến người phụ nữ đó thì cô ấy đừng hòng nghĩ đến chuyện trốn thoát.
Họ đứng ở một vị trí cao hơn, dệt ra một tấm lưới thật lớn khiến cho người ta không có nơi nào trốn thoát.
“Quản lý Hoàng, quản lý Hoàng, lúc nãy có người đến phòng bếp hỏi xin túi bảo quản. Nhân viên của chúng tôi nhận ra đó là người trong bức ảnh anh từng đưa cho chúng tôi, người kia chính là trợ lý Từ Hữu Chân.”
Điện thoại của quản lý Hoàng vang lên, ngay sau khi nhận, giọng nói của quản lý câu lạc bộ Thiên Thành truyền vào tai.
Quản lý Hoàng ngay lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, không còn một chút khí thế bày mưu tính kế quyết thắng giống như lúc nãy nữa.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, vì sao trợ lý Từ lại cần túi bảo quản?” Quản lý Hoàng vội vàng hỏi.
“Tôi không biết, chúng tôi cũng không dám hỏi.” Quản lý câu lạc bộ Thiên Thành nói.
“Bây giờ trợ lý Từ đang ở đâu?” Quản lý Hoàng gấp gáp chất vấn.
“Tôi không dám để trợ lý Từ biết cho nên chỉ có thể theo đuôi ông ấy từ xa, bây giờ trợ lý Từ đã rời đi rồi.” Quản lý Thiên Thành nói.
Quản lý Hoàng lúc này sải bước chạy ra ngoài cửa, muốn đuổi theo trợ lý Từ, nhưng sau khi đi ra vài bước, hắn ta dừng lại, khẽ cau mày.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!