Sau khi giám đốc Hoàng rời đi, hiện trường rơi vào trầm lắng.
Điều kỳ lạ là không ai trong bốn người phụ nữ nói chuyện với Lâm Trạch Dương, thậm chí ngay cả Nicole cũng không nói một lời nào với anh.
May mắn thay là Smith cũng không rời đi, ông ta phá vỡ tình thế khó xử tại hiện trường.
"Lâm tiên sinh, đã lâu chúng ta không gặp rồi nhỉ, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Smith đây." Smith đã quên đi mọi chuyện vừa xảy ra rất nhanh, thực chất chút chuyện nhỏ như vậy đối với ông ta thật sự không có vấn đề gì lớn.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt anh đột nhiên sáng lên, hưng phấn hét lên: "Tôi nhớ ông rồi, ông là Smith nhiều tiền nhưng ngu ngốc. Ông hay bị cấp dưới của tôi cười nhạo. Haha, thật quá tốt rồi. Tôi không ngờ lại có thể gặp được ông ở đây.”
Smith không nhịn được mà giật giật khoé miệng, đúng là ông ta rất ngưỡng mộ Lâm Trạch Dương, nhưng với thân phận và địa vị của ông ta, cùng với việc tuổi tác của Smith cũng không nhỏ nữa rồi, ông ta còn nói những lời này với một người trẻ tuổi như Lâm Trạch Dương thật sự rất mất mặt mũi.
Nhưng Smith còn có thể làm gì chứ? Ông ta cười khổ nói: "Nói đi nói lại thì Lâm tiên sinh, cậu có phải là ông chủ của Kiều Lan Nữ này không? Sao cậu lại nghĩ đến việc mở công ty thế?"
Đôi mắt của Lâm Trạch Dương lại sáng lên, sau đó anh nói với Smith: "Smith, chúng ta cũng tính là bạn cũ đúng không? Ông nghĩ tôi như thế nào? Có phải tôi là người rất ngay thẳng và tốt bụng không? Có phải tôi sẽ không bao giờ lừa dối bạn bè của mình đúng không? Tôi chính là một người như thế, tôi xứng đáng để bất kì ai tin tưởng.”
Vốn dĩ Smith muốn mở miệng phụ hoạ theo, nhưng Lâm Trạch Dương không cho ông ta cơ hội làm điều đấy.
Smith chỉ có thể tiếp tục cười ngốc.
"Bây giờ tôi có một hạng mục rất hay muốn giới thiệu với ông. Để tôi nói cho ông nghe, có rất nhiều người khóc lóc, quỳ xuống cầu xin tôi giúp đỡ nhưng tôi đều phớt lờ bọn họ. Nể tình bạn bè cũ này của chúng ta thì tôi mới giúp đỡ ông đấy!”
Nói đến đây, Lâm Trạch Dương nhìn Triệu Cẩn Du và nói bằng tiếng Trung: "Triệu Cẩn Du, tên này ngu ngốc lại có rất nhiều tiền, lát nữa cô cứ lừa ông ta là được.”
Sau đó, Lâm Trạch Dương lại quay lại nhìn Smith và nói rằng: "Kiều Lan Nữ là một công ty không tồi với những sản phẩm rất tốt. Cơ hội này tôi sẽ để cho ông nhé.”
Smith vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Trạch Dương sau khi anh quay đầu, ông ta lập tức đoán được Lâm Trạch Dương đang nói cái gì, nhưng ông ta còn có thể làm gì chứ?
Kí ức của Smith bắt đầu mơ hồ, Lâm Trạch Dương này vẫn là Lâm Trạch Dương ban đầu sao? Hình như vẫn là như thế, tại sao bản thân lại nhớ được một số cảnh đẹp mà lại quên đi những cảnh vô cùng xấu hổ chứ?
Nhưng còn có thể làm gì được chứ? Là tự bản thân ông ta đụng vào anh. Không phải chỉ là một doanh nghiệp nhỏ ở Trung Hoa sao, nếu thật sự không được thì cứ ném vài tỉ vào để Lâm tiên sinh vui một chút cũng được.
“Nào, đi thôi, tôi đã giúp ông làm ăn lớn như vậy, ông mời tôi một bữa ăn có lẽ cũng không phải là quá đáng đúng không?" Lâm Trạch Dương vòng tay qua vai Smith và đi về phía trước.
Tiếp theo, Lâm Trạch Dương đột nhiên quay đầu lại nhìn bốn người phụ nữ và nói: "Các cô đứng ngốc ở đấy làm gì thế, có bữa cơm miễn phí mà không ăn à?”
Khóe miệng bốn cô gái không nhịn được mà co rút, đại ca à, chúng ta vừa mới ăn xong bữa trưa cách đây không lâu, còn cả khoảng thời gian dài nữa mới đến buổi tối. Hơn nữa, nếu mọi người đều đi hết thì ai sẽ trông coi chỗ này?
Nhưng cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Lâm Trạch Dương, cả bốn người phụ nữ đều đi theo anh. Dù sao thì trong tình huống này, có vẻ như ở lại đây cũng chẳng ích gì. Điều quan trọng nhất là trong lòng bốn người phụ nữ lúc này đang có chút tâm trạng đặc biệt và muốn tìm thứ gì đó để trút bỏ nỗi lòng.
Tất nhiên, lúc này không ai trong số bọn họ chú ý đến việc Lâm Trạch Dương đã thỏa thuận làm ăn với Smith và cũng không ai coi chuyện này là thật. Không phải Lâm Trạch Dương nói Smith là một kẻ ngốc sao? Thậm chí Smith còn không phản bác lại. Một người như vậy thì có thể làm ăn gì được?
Chẳng bao lâu sau, mọi người đi đến một nhà hàng không quá ngon cũng không quá tệ gần đó và bao một phòng riêng.
Lâm Trạch Dương không chút khách khí coi mình là chủ nhân, sau đó anh gọi đồ ăn đắt tiền nhất ở đây cùng với mấy bình rượu.
Smith không biết mối quan hệ giữa bốn người phụ nữ đó và Lâm Trạch Dương là gì, cho nên ông ta không dám tùy tiện nói về những trải nghiệm trong quá khứ của mình với Lâm Trạch Dương, vì vậy ông ta tìm một số chuyện không quan trọng để nói.
Miệng lưỡi của Smith thực sự không tồi, hiểu biết càng phong phú nên những gì ông ta nói rất thú vị, nhưng điều kỳ lạ là ngoại trừ Lâm Trạch Dương thì bốn người phụ nữ không có mấy phản ứng gì.
Smith đã sớm chú ý tới phản ứng của bốn người phụ nữ, nhưng ông ta cũng không nói gì.
Dù sao thì người duy nhất Smith thật sự muốn tiếp xúc chỉ có một mình Lâm Trạch Dương mà thôi.
“Lâm tiên sinh, tôi kính cậu một ly." Smith vừa nói vừa mở nắp chai rượu.
Lại vào lúc này, Nicole đột nhiên cướp lấy chai rượu và nói: "Tôi muốn uống rượu."
Sau đó Nicole rót đầy cốc to cho mình. Lý Tuyết Tình thấy vậy liền nghiến răng cầm lấy rượu, cũng rót cho mình một cốc. Tiếp theo đó Triệu Cẩn Du và thậm chí cả Sở Sở cũng rót cho mình một cốc to.
Bốn người phụ nữ nhìn nhau, không hiểu sao trong mắt bọn họ lại có nhiều cảm xúc phức tạp.
Kỳ thật tình huống hiện tại cũng dễ hiểu, cả bốn người bọn họ đều phát hiện mình đã thích Lâm Trạch Dương rồi.
Bọn họ vốn đã có ấn tượng tốt với Lâm Trạch Dương, nhưng biểu hiện vừa rồi của Lâm Trạch Dương càng giống như giọt nước tràn ly, trái tim bọn họ không chịu nổi được nữa, như tức nước vỡ bờ, cuối cùng đều đã sụp đổ.
Biểu hiện vừa rồi của Lâm Trạch Dương có vẻ rất liều lĩnh, nhưng một người đàn ông lại sẵn sàng đứng ra bảo vệ một người phụ nữ, đặc biệt là trong tình huống vừa rồi, có người phụ nữ nào lại không có cảm giác an toàn đây?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!