Dương Mộc cảm thấy mình và Lâm Trạch Dương thật sự không có điểm chung gì cả, hình như ngay cả quan điểm của hai người cũng chẳng có gì giống nhau hết. Sao hắn dám nói như vậy, trên đời làm sao có thể có Lâm Trạch Dương như vậy, làm sao có loại người lẫn lộn đúng sai, hoàn toàn không biết gì, cho rằng mình làm gì đều là đúng như thế được nhỉ?
"Mày đúng là một người không thể nào khiến cho người ta hiểu được mình mà! Mọi người chưa bao giờ nhìn thấy mày như thế này. Các phóng viên thân mến, các vị có thể thấy rõ người này chính là Lâm Trạch Dương, người mấy ngày nay đang hot rần rần ở trên các trang mạng xã hội!" Trên mạng, cư dân mạng đều nói đúng, Lâm Trạch Dương là tên khốn kiếp, vậy nên hãy mau khiến hắn biến đi. Dương Mộc vừa nói vừa nhìn về phía ống kính, trên mặt các phóng viên đều tràn đầy vẻ tức giận khó giấu.
Sau đó, Dương Mộc lại nhìn về Lâm Trạch Dương, nói: "Có bản lĩnh thì mày thử đối mặt với ống kính rồi lặp lại một lần lời ban nãy mày vừa thốt ra đi! Để cho đông đảo dân chúng đều có thể nghe thấy rồi đánh giá thử xem, đến cuối cùng là mày nói đúng hay sai, tao thì tao không có ý coi thường mày đâu. Nhưng trong đời tao đã gặp rất nhiều người như mày rồi, họ chỉ dám kiêu ngạo và vô lý khi người khác không biết chuyện xấu mà họ đã làm thôi. Một khi đối mặt với người hiểu đạo lí, mấy người đó thậm chí còn không dám phát ra âm thanh nữa. Bởi vì họ sợ mấy chuyện xấu đó sẽ bị truyền ra đó mà!"
Trần Bá Trực không nhịn được mà nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt đương nhiên có chút nóng nảy xen lẫn với lo lắng, thậm chí còn có thêm chút buồn bã đi kèm làm gia vị, nhưng trong lòng thật ra lại không khỏi vui mừng, vẫn có biện pháp như vậy. Có vài trắc trở ở khoảng giữa, nhưng may mắn thay, tình tiết cuối cùng của vở kịch đã trở lại đúng theo ý định ban đầu của ông ta.
Thậm chí, so với Trần Bá Trực mong đợi có vẻ còn tốt hơn nhiều! Hiện tại Lâm Trạch Dương quả thực đã trở thành cái bia để cho mọi người chỉ trích, ngay cả chỗ chạy trốn cũng không có nữa rồi! Tất cả mọi người đều cho rằng lúc này Lâm Trạch Dương không dám đối mặt với phóng viên, đối mặt với ống kính của máy ảnh.
Nhưng Lâm Trạch Dương đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía phóng viên và máy quay ảnh, thậm chí còn vẫy tay nói: “Chào các bạn, hình như các bạn rất muốn biết tôi là ai nhỉ? Vậy để tôi giới thiệu một chút nhé! Tôi chính là Lâm Trạch Dương đây!”
Tất cả phóng viên không khỏi sửng sốt tự hỏi xem rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ vốn còn đang nghĩ là Lâm Trạch Dương nhất định sẽ từ chối chụp ảnh, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng để lén chụp ảnh của anh rồi...
Nhưng lúc này Lâm Trạch Dương lại trực tiếp nhìn thẳng vào máy ảnh: "Tôi nên nói gì đó nhỉ, đúng rồi, tên vừa rồi, đúng, chính là ông ta đó!" Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa đưa tay chỉ về phía Dương Mộc.
"Tôi không biết gã này từ đâu đến, thật vô liêm sỉ! Trong đời tôi chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ như vậy, dù biết mình đã làm sai nhưng mà lại bắt người khác phải đi xin lỗi, thật là ghê tởm! Thật sự đúng là quá ghê tởm! Chết tiệt! Vì vậy, để không khiến cho bản thân bị vấy bẩn, tôi sẽ không tranh cãi với ông ta nữa!" Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa cười thật tươi trước ống kính, sau đó nắm lấy tay Nicole đứng dậy, đi thẳng về trước.
Vốn Trần Bá Trực cũng không có ý định để Lâm Trạch Dương rời đi dễ dàng như vậy, Dương Mộc thì lại càng không có khả năng để Lâm Trạch Dương có thể né tránh rắc rối dễ dàng. Thế nhưng, hành vi của Lâm Trạch Dương lại một lần nữa vượt quá sự tính toán của bọn họ. Ngay cả các phóng viên chứng kiến đủ loại chuyện quái dị có mặt tại hiện trường lúc này cũng cảm thấy sửng sốt. Khốn kiếp, Lâm Trạch Dương này giống như một kẻ tiểu nhân đắc tội với quan lớn, tuy nhiên vì có gia thế lớn nên không biết sợ là gì cả! Như thể hắn mới chính là vua ở đây nên mọi lỗi lầm của hắn đều không được tính vậy!
“Lâm Trạch Dương, mọi chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu!”
Sau khi rời khỏi khách sạn, Nicole không khỏi lo lắng nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhún vai, nói: "Không buông là không buông!”
Nicole nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý chút nào của Lâm Trạch Dương, ánh mắt không khỏi sáng lên, nói: "Chẳng lẽ cậu đã có biện pháp gì cho nên mới dám khẳng định chắc nịch là mình không sai như vừa rồi?"
Lâm Trạch Dương cười nhìn Nicole, nói: "Thật ra thì tạm thời vẫn chưa có kế sách gì đâu!”
Nicole thiếu chút nữa đập đầu vào cửa sổ xe, sau đó dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Vậy sao bây giờ cậu vẫn có thể bình thản được như vậy thế? Tớ thật không biết nên nói cậu là vô tư chính trực hay là điếc không sợ súng nữa!"
Lâm Trạch Dương vẫn bình thản như không có việc gì, nói: "Đây chẳng phải là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt sao? Bây giờ không có ích gì khi lo lắng bất an rồi cứ thế đâm đầu vào chỗ chết cả! Không sao đâu! Chỉ là một ông Trần Bá Trực thôi mà!”
Nghe Lâm Trạch Dương nói như vậy, Nicole vốn còn muốn nói cái gì, cũng chỉ đành thở dài, lời muốn nói ra đành phải nuốt trở vào trong bụng. Cô chỉ hy vọng Lâm Trạch Dương có thể bình an là được rồi! Còn chuyện khác à? Tính sau cả đi…
Nếu đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, mình cũng chỉ có thể liều mạng trợ giúp Lâm Trạch Dương.giải quyết mà thôi!
Rất nhanh sau đó trên mạng đã lan truyền tin tức Lâm Trạch Dương và Trần Bá Trực gặp nhau.
Tin tức này khác với dự đoán của nhóm Lâm Trạch Dương, không có thêm mắm dặm muối quá nhiều, chỉ là kể lại sự tình đã diễn ra ngày hôm đó mà thôi, sau đó thì tải video Lâm Trạch Dương đối mặt với ống kính lên.
Sau đó, mạng xã hội lại bùng nổ một lần nữa.
Tin tức là như thế này, Lâm Trạch Dương Trạch Dương ăn cơm thì gặp mặt Trần Bá Trực. Fans của Trần Bá Trực cũng nhìn thấy Lâm Trạch Dương, lúc đó yêu cầu Lâm Trạch Dương xin lỗi, nhưng Lâm Trạch Dương không xin lỗi, mà còn nói với phóng viên là fans của Trần Bá Trực đã sai.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!