Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 

 

             “Quả nhiên lòng có mãnh hổ ngửi tường vy, người có văn hóa nói chuyện có khác! Nhưng đúng là cũng chỉ có cách diễn đạt này mới có thể bộc lộ hết được con người Lâm Trạch Dương có đúng không?” Triệu Cẩn Du nhìn về phía Lâm Trạch Dương, lắc đầu không nhịn được mà cười rộ lên, chuyện này nói ra thì trôi qua dễ dàng hơn cô nghĩ.  

             *Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi: dù trong lòng có yếu mềm, lo lắng nhưng vẫn cứng cỏi, dũng cảm không ngừng khiêu chiến những thử thách mới.  

             “Không ăn hả? Vậy tôi ăn hết nhé?” Lâm Trạch Dương nhìn thấy Triệu Cẩn Du không có ý định ăn liền nói ra một câu như thể thông báo rồi trực tiếp cầm đĩa thức ăn của cô kéo về phía mình, thản nhiên xử lý.  

             Triệu Cẩn Du lắc đầu cười, trong lòng nghĩ cách ăn của anh cũng thật giống một con dã thú đang đói bụng. Rất nhanh Lâm Trạch Dương đã ăn sạch đĩa thức ăn của Triệu Cẩn Du, dùng tay xoa bụng và lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.  

             Kế đó, Lâm Trạch Dương đi cùng Triệu Cẩn Du về văn phòng.  

             Cuối ngày cũng không có xảy ra chuyện gì lớn, chỉ phát sinh thêm một vài vấn đề nhỏ có thể giải quyết ngay được. Trong lúc rảnh rỗi, có một vài nhân viên nữ đã đến văn phòng chủ tịch của Lâm Trạch Dương để lại một thanh socola và thổ lộ vài lời với anh, rồi sau đó vội vàng rời đi ngay, biến mất như một cơn gió.   

             Cả một buổi chiều hôm đó bên trong văn phòng chủ tịch không ngừng có nhân viên nữ đi ra đi vào, dù ít hay nhiều thì cũng đều để lại một chút đồ ăn nhẹ. Những nhân viên nữ đó tất cả đều hành xử giống như cô gái đầu tiên đi vào văn phòng, sau khi để lại món quà nhỏ mình mang tới rồi sẽ rời khỏi văn phòng chủ tịch với khuôn mặt đỏ bừng.   

             Và câu nói kinh điển mà ngày hôm đó Lâm Trạch Dương nghe được nhiều nhất từ bọn họ chính là: “Lâm tổng anh thật đẹp trai!”  

             Điều này khiến Lâm Trạch Dương cảm thấy hài lòng chưa từng có. Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Lâm Trạch Dương có cảm giác muốn ngồi ở trong văn phòng làm việc được càng lâu càng tốt, bởi vì ở đây cứ cách một chút là sẽ lại có người tới tiếp tế thêm đồ ăn cho anh, không những thức ăn đó là miễn phí mà họ trước khi đi còn khen anh đẹp trai nữa chứ, nếu không ở đây thì ở đâu? Ở đâu có thể có đãi ngộ tốt hơn như vậy được cơ chứ?  

             Thế nên ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương đã mang tâm trạng vô cùng hào hứng đi đến văn phòng, trong lòng thầm vui sướng khi nghĩ tới đống đồ ăn mà anh sẽ tiếp tục được tiếp tế hôm nay… Tuy nhiên, thực tế lại tát cho anh một cái đau đớn, chờ đợi cả một buổi sáng nhưng lại không nhận được chút gì, Lâm Trạch Dương đã có chút nản lòng. Hôm nay không có nhân viên nữ nào đến cả, ngay cả một thanh socola anh cũng không nhận được.  

             Buổi trưa đó khi xuống căng tin ăn cơm, Lâm Trạch Dương phát hiện các nhân viên nữ vô cùng nhiệt tình với anh hôm qua giờ đây đang nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt tràn đầy hận thù, giống như anh nợ tiền họ mà không trả vậy. Trước áp lực của những đôi mắt đầy ác ý đó, Lâm Trạch Dương không có lựa chọn nào khác hơn ngoài việc cố gắng ăn cho thật nhanh để nhanh chóng về lại văn phòng, tránh ánh mắt đầy sát khí đó của bọn họ. Triệu Cẩn Du ở bên cạnh chứng kiến hết tất cả điều này, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên tạo thành nụ cười nhẹ tràn đầy đắc ý.  

             “Hừ! Thừa biết cậu là người thích trêu hoa ghẹo nguyệt nên tôi liền không cho cậu được như ý nguyện. Tôi đã nói với tất cả nhân viên trong công ty là cậu thích đàn ông đó hahaha, để tôi xem xem sau này còn có ai dám đến gần cậu nữa không hahaha.”  Triệu Cẩn Du cười rất đắc ý khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô, trong mắt đều hiện lên sự kỳ quái.  

             Triệu Cẩn Du cũng phát hiện ra ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình nên tự nhiên cảm thấy hơi mất mặt, chỉ có thể đi theo Lâm Trạch Dương ảo não rời khỏi nhà ăn.  

             Vào buổi chiều, đột nhiên tất cả các đài truyền hình lớn, các trang mạng lớn đều có một buổi phát sóng trực tiếp. mà nhân vật chính trong buổi họp báo này, bất ngờ thay, lại là Trần Bá Trực. Đối mặt với máy quay của truyền thông ở trước mặt, biểu cảm của Trần Bá Trực lộ ra vẻ mặt buồn bã rất thực, tinh thần trông có vẻ như rất suy sụp. Đại khái là trước giờ chưa từng có ai thấy qua dáng vẻ này của Trần Bá Trực, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bời, sắc mặt hết sức tiều tụy.  

             Nếu không phải quần áo gọn gàng sạch sẽ, có lẽ Trần Bá Trực đã bị ném xuống gầm cầu vượt rồi khóc lóc, lừa gạt để xin tiền.  

             Trần Bá Trực hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía ống kính, cố gắng gượng cười nhưng lại không thể cười nổi. Cho nên biểu cảm trên mặt vẫn là một vẻ khóc lóc rất thương tâm.  

             “Rất xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi xin lỗi về những việc đã làm trước đó, Lâm Trạch Dương, tôi chính thức xin lỗi cậu, tất cả mọi yêu cầu của cậu tôi đều sẽ thực hiện hết. Hiện tại, tôi có một thông báo muốn tuyên bố cho toàn thế giới biết, kể từ hôm nay tôi...” Nói đến đây, Trần Bá Trực bỗng nhiên rơi nước mắt, vẻ mặt bi thảm đến mức không thể thảm hơn, giống như trong nhà có tang vậy. Các phóng viên đều đứng hình ngay tại chỗ, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt các phóng viên lại trở nên phấn khởi trở lại, Trần Bá Trực khóc lóc nức nở chắc chắn sẽ là một tin tức lớn!  

             Ánh đèn không ngừng chớp nháy, các phóng viên ấn chụp liên tục, muốn chụp được bức ảnh mà trước giờ chưa từng xuất hiện.  

             Một lúc sau, nước mắt của Trần Bá Trực vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, sắc mặt ông ta không những không bình tĩnh, ngược lại còn lộ ra vẻ bi tráng hơn.  

             “Tôi đã quyết định bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ rời khỏi giới giải trí, tôi sẽ không quay bất cứ bộ phim nào, cũng sẽ không xuất hiện trước bất kỳ phương tiện truyền thông nào. Như vậy được chứ?”Nói xong, Trần Bá Trực bỗng nhiên hét lên, sau đó đẩy micro trước mặt ra rồi giống như một tên điên chạy thẳng ra bên ngoài, bỏ lại tất cả phóng viên ở đằng sau. Rất nhiều phóng viên đều giật mình trước hành động này, muốn đuổi theo nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng Trần Bá Trực đâu nữa rồi.  

             Có một số phóng viên vẫn cố chấp đuổi theo muốn tìm hỏi Trần Bá Trực rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có rất nhiều phóng viên ngồi ngay tại chỗ mở máy tính ra bắt đầu sắp xếp bàn thảo.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận