Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bình Vương Thần Cấp - Lâm Trạch (FULL)

 

 

             Sau khi nghe ông cụ Lâm giải thích, cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây.  

             “Người rời đi cách đây không lâu chính là Slender Monkey, là cấp dưới của Trương Dân. Nhưng mà nhìn bên ngoài thì bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì. Nên cho dù Slender Monkey có bị bắt, cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra với Trương Dân. Mà muốn bắt được Slender Monkey cũng không phải là chuyện đơn giản, bởi vì hầu như có rất ít khi Slender Monkey tự mình động thủ. ”  

             Nói đến đây, ông cụ Lâm thở dài một tiếng, rõ ràng tâm trạng không được tốt lắm. Không cần phải nói, có thể gặp Lâm Trạch Dương ở đây, đối với ông cụ Lâm mà nói là một chuyện vui vẻ, nhưng mà tình hình thật sự rất không lạc quan.  

             “Nơi này dù sao cũng là thành phố Quảng Bắc, chúng ta là người ngoài, bọn họ ở đây làm ăn kinh doanh biết bao nhiêu năm, cho nên chúng ta không phải đối thủ của bọn họ cũng là điều bình thường. Chỉ là có hơi đáng tiếc thôi “  

             Ông cụ Lâm vẫn cảm thấy nếu đã không giữ được mảnh đất kia thì cũng không còn cách nào mở cô nhi viện ở đây nữa.  

             Giáo viên kia cũng thở dài một hơi thật sâu, an ủi ông cụ Lâm một tiếng, nói: “Sự tại nhân vi*, chúng ta đã cố gắng hết sức, chuyện không làm được cũng là do không còn cách nào. Chúng ta không phải là Đức Chúa Trời, vì vậy luôn có những điều mà chúng ta không thể với tới.”  

             *Sự tại nhân vi: Sự tại người làm (Con người cố gắng có thể làm được mọi thứ)  

             Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, nhưng không mở miệng nói gì cả, anh không quá quen thuộc với nơi này, không biết trong thời gian ngắn mình có thể giải quyết hết không. Quan trọng nhất là, Lâm Trạch Dương biết sự xuất hiện của những giáo viên này rất quý giá, anh không hy vọng hành động của mình sẽ mang đến tổn thương cho những giáo viên này.   

             Sau đó, giáo viên cũng rời khỏi đây.   

             Không có giáo viên ở đây, Lâm Trạch Dương cũng nói chuyện tùy tiện hơn rất nhiều, nhìn ông cụ Lâm nói: “Trương Dân hay Slender Monkey gì đó cháu sẽ giải quyết hết. Chỉ mất chút thời gian thôi. Vì vậy, ông có cách nào để đảm bảo trong thời gian này, các giáo viên và ông không bị hại không?”  

             “Lâm Trạch Dương, cháu đang muốn làm gì?” Lông mày của ông cụ Lâm không ngừng nhíu chặt.   

             Lâm Trạch Dương lại cười cười, nhìn ông cụ Lâm nói: "Cháu sẽ không có chuyện gì đâu, những người này còn không phải là đối thủ của cháu. Ông tin cháu, cháu có đủ năng lực và thủ đoạn để giải quyết hết bọn chúng. ”  

             Ông cụ Lâm mở miệng, nhưng không nói chuyện ngay, mà là trở nên trầm mặc. Một lúc lâu sau, ông cụ Lâm hít một hơi thật sâu rồi mới hung hăng cắn răng một cái, nói: “Tốt, ông tin ở cháu, muốn ông từ bỏ nơi này, ông cũng không vui. Nhưng Lâm Trạch Dương, cháu nhất định phải hứa với ông, không thể để cho mình gặp nguy hiểm.”  

             Nụ cười của Lâm Trạch Dương thêm xán lạn, nói: “Yên tâm đi, cháu sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”  

             Vừa nói dứt lời là Lâm Trạch Dương đã tiến về phía cửa rồi.  

             “Lâm Trạch Dương, cháu đi đâu vậy?” Ông cụ Lâm kêu một tiếng.   

             “Đương nhiên là đi giải quyết mọi chuyện. Nhân tiện, ông phải mời cháu ăn khuya, cháu vẫn còn nhớ đây. Chờ mọi chuyện được giải quyết xong, ông đừng hòng trốn bữa khuya đó.” Lâm Trạch Dương quay đầu lại cười với ông cụ Lâm một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.   

             Nhìn bóng lưng Lâm Trạch Dương dần dần biến mất, ông cụ Lâm im lặng thật lâu, tên nhóc này nói sao thì làm vậy không hề có một chút do dự.  

             Hy vọng Lâm Trạch Dương sẽ ổn thôi.  

             Sau đó, ông cụ Lâm cũng không rảnh rỗi gì, đi tập hợp tất cả giáo viên lại.   

             “Mấy ngày nay tốt nhất là chúng ta nên ở cạnh nhau, cũng không nên đi ra ngoài, an toàn là trên hết. Nếu có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng báo cảnh sát, sau đó chạy trốn ngay, không được tranh chấp với bất kỳ kẻ nào.” Ông cụ Lâm không biết Lâm Trạch Dương đi làm cái gì, cũng không biết cậu ấy chuẩn bị hành động như thế nào, nhưng ông ấy biết nhiệm vụ của mình chính bảo vệ những người giáo viên này.   

             Nhưng mà, dù sao thủ đoạn của ông cụ Lâm cũng có hạn, chỉ có thể làm được ở mức độ này thôi.   

             Lúc Lâm Trạch Dương vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ thì lại phát hiện có hai người đang đứng đó chờ anh.   

             Mã Hoa và lão Cẩu.   

             “Sao hai người lại ở đây, không phải đã về rồi sao?” Lâm Trạch Dương ngẩn người, sau đó nói với hai người bọn họ.   

             Khóe miệng Mã Hoa và lão Cẩu cũng không ngừng giật giật, bọn họ cũng muốn về, nhưng bọn họ có thể trở về sao, tất cả anh em lúc đến ít nhiều đều bị Lâm Trạch Dương đánh cho bầm dập, chỉ có hai người bọn họ không bị thương cọng tóc nào, các anh em sẽ nghĩ sao đây, mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào thì lúc trở về hai người bọn họ cũng không có kết cục tốt.  

             Cho nên, Mã Hoa và lão Cẩu cảm thấy vẫn nên đi theo Lâm Trạch Dương lăn lộn thì hơn. Quả thật, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là bởi vì bọn họ thấy được sự cường đại của Lâm Trạch Dương. Nếu Như Lâm Trạch Dương không cường đại như vậy, cho dù lúc trở về bọn họ có bị tra tấn nghiêm trọng thì cũng phải về mà thôi, nếu không thì cũng chẳng biết phải sống thế nào ở thành phố Quảng Bắc này nữa.  

             “Chúng tôi muốn theo anh.” Mã Hoa và lão Cẩu nhìn nhau một cái, sau đó đồng thanh nói.   

             Lâm Trạch Dương không ngừng gãi gãi đầu, nói: “Hai người đi theo tôi làm gì, các người đã bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn chơi trò của mấy đứa con nít, làm liếm cẩu bám đuôi sao?”  

             Mã Hoa và lão Cẩu nhìn nhau, bọn họ biết không phải Lâm Trạch Dương đang nói đùa, ở chung với Lâm Trạch Dương trong thời gian ngắn, bọn họ đều đã biết mạch não của Lâm Trạch Dương không giống người bình thường, tên này thật sự cho rằng bọn họ chỉ muốn đi theo hắn mà thôi.  

             “Ý của chúng tôi không phải như vậy, chúng tôi muốn nhận anh làm đại ca, sau này đi theo anh lăn lộn.” Lão Cẩu là một giang hồ lão làng, biết vào những lúc như vậy không nên giữ mặt mũi làm gì, cho nên nói thẳng luôn.   

             Lâm Trạch Dương trầm ngâm một chút, sau đó nghiêm túc nói với hai người: “Hai người không thể đi theo tôi, bởi vì tôi không lăn lộn.”  

             “Hả?” Hai người đều không ngừng há to miệng, bọn họ nghĩ Lâm Trạch Dương sẽ từ chối, nhưng không ngờ Lâm Trạch Dương lại đưa ra lý do như vậy, mạch não của tên này thật sự là trong sáng không nhiễm bụi trần.  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận