Đôi lông mày nhàn nhạt nhíu chặt lại, cánh môi mỏng, một đôi bàn tay với đầy vết chai sạn, trông giống như nỗi buồn của một ông lão trong những năm tháng tuổi xế chiều, đây không phải là vẻ ngoài mà một cô gái trẻ nên có.
Thế mà đây lại là khuôn mặt khi đang ngủ của một cô gái trẻ chỉ mới hai mươi tuổi.
Nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Hoa như vậy, Lâm Trạch không nhịn được mà đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu của Tiểu Hoa, muốn mang đến cho Tiểu Hoa một chút ấm áp và an toàn, một cô gái nhỏ như vậy thật khiến cho người khác cảm thấy hơi đau lòng.
Đột nhiên, Tiểu Hỏa mở đôi mắt còn đang ngái ngủ của mình ra, nhìn Lâm Trạch Dương, dáng vẻ trông rất ngốc, giọng nói còn có hơi mơ hồ, không rõ ràng, nói: “Anh Lâm Trạch Dương, có chuyện gì vậy ạ?”
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà mỉm cười với Tiểu Hoa, nói: “Không có gì, cô cứ tiếp tục ngủ đi.”
“Ò.” Tiểu Hoa ngơ ngác gật đầu, sau đó cô ấy tiếp tục nhắm mắt lại, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ.
Lâm Trạch Dương liếc nhìn Tiểu Hoa một cái, sau đó không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, thờ ơ, đôi mắt sắc bén giống như móng vuốt đại bàng như muốn trực tiếp xé đoàn tàu ra làm đôi.
Lúc này Lâm Trạch Dương trông giống như mặt trời, ánh sáng rực rỡ tỏa ra muôn phương, ánh sáng chói rọi ấy khiến bất kỳ người nào cũng đều không thể mở mắt được, thậm chí ngay cả khi đã nhắm mắt lại vẫn sẽ cảm nhận được một cơn đau nhức, nhói nhói. Nó giống như một cơn sóng thần đang gầm thét, cho dù bạn là con tàu khổng lồ nào, dù bạn là ngọn núi to lớn đến đâu đi chăng nữa, chừng nào cơn sóng thần kia còn gầm thét, mọi thứ vẫn sẽ quay ngược lại như vậy, mọi thứ cũng vẫn sẽ sụp đổ.
Đây chính là lời cảnh báo của Lâm Trạch Dương.
Vốn dĩ ban đầu Lâm Trạch Dương muốn che giấu thực lực của bản thân, để nhìn thử xem những người trên chuyến tàu kỳ lạ này và tai nạn gì sẽ xảy ra. Nhưng bây giờ…
Nhìn thấy dáng vẻ kia của Tiểu Hoa, Lâm Trạch Dương nhớ tới một cảnh tượng mà bản thân anh đã từng nhìn thấy trước đây.
Khi anh đang dẫn dắt các thành viên trong nhóm của mình đi thực hiện một nhiệm vụ, anh đã bị phục kích. Hóa ra là nhân vật chỉ thị nhiệm vụ muốn thủ tiêu Lâm Trạch Dương.
Vào đêm hôm đó, Lâm Trạch Dương và các thành viên trong nhóm của anh đã trải qua những trận chiến đầy khó khăn và chết chóc, Lâm Trạch Dương cũng đã bị thương rất nặng, một số thành viên ở trong nhóm của anh cũng đã suýt phải bỏ mạng.
Trong trận chiến kéo dài tám tiếng đồng hồ ở khu rừng rậm gần đó, quanh phạm vi khoảng mười dặm không còn sót lại bất kỳ một sinh vật sống nào, người ta có thể tưởng tượng được trận chiến cuối cùng khốc liệt đến mức nào.
Cuối cùng, khoảnh khắc trước khi bình minh, Lâm Trạch Dương và những người khác cũng đã tiêu diệt được hết tất cả đối thủ của mình, khi ấy tất cả họ đều không còn sức lực, rơi xuống đỉnh của một ngọn núi nào đó, vô cùng mệt mỏi, cảm thấy có lẽ chết như thế này cũng là một lựa chọn đúng đắn.
Lại đúng vào thời điểm này, Lâm Trạch Dương nhìn thấy có một bông hoa nhỏ màu trắng ở bên dưới một tảng đá. Mặc dù bông hoa nhỏ màu trắng đó cũng chẳng đẹp mấy, trông không có gì lộng lẫy, nhưng thật đáng kinh ngạc, cho dù mặt trời có chiếu vào đi chăng nữa, trông nó vẫn héo úa, màu trắng không còn thuần chất, tinh khiết nữa.
Ngay khi nhìn thấy bông hoa nhỏ màu trắng đó, Lâm Trạch Dương đứng hình, sửng sốt, sau đó khuôn mặt của anh vô thức nở một nụ cười.
Nhờ vào khoảnh khắc đó, cảnh tượng đó, Lâm Trạch Dương cảm thấy cả cuộc đời này của mình sẽ thật khó quên. Thậm chí ở một mức độ nhất định mà nói, Lâm Trạch Dương sẽ sống sót, anh sẽ quay trở về Trung Quốc, sẽ sống cuộc sống của một người bình thường, tất cả đều là bởi vì bông hoa nhỏ màu trắng đó.
Nó sinh trưởng, lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt, nó cách xa mọi thứ, nó cô đơn như vậy, trông nó không đẹp đẽ, thậm chí có thể nói là nó không có giá trị gì. Nhưng nó vẫn tồn tại, tồn tại một cách ngoan cường, bởi vì mục đích sống còn mà tồn tại. Chẳng nhẽ đây không phải là điều cảm động nhất sao?
Lâm Trạch Dương cảm thấy Tiểu Hoa mới vừa rồi nhíu chặt đôi lông mày chính là bông hoa nhỏ màu trắng kia, vậy nên Lâm Trạch Dương sẽ không bao giờ để bất kỳ người nào làm tổn thương Tiểu Hoa, cho dù người đó chỉ có suy nghĩ thôi cũng không được.
Đúng vậy, đây là Lâm Trạch Dương khi bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy anh ngớ ngẩn, trông giống như một kẻ ngốc. Nhưng khi anh thể hiện tài năng, lợi thế của bản thân, anh chính là Long Vương, Long Vương toàn năng, không có gì không thể làm được, Long Vương, người có thể khiến toàn bộ giới lính đánh thuê phải lo lắng, khiếp sợ chỉ bằng một cái liếc mắt, anh cứ bá đạo, dũng cảm, không hề sợ hãi như vậy.
Ông lão đưa mắt nhìn về phía bên này, trong nháy mắt chợt cảm thấy như thể đôi mắt của mình bị bỏng, không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Mặc dù cuộc so tài vừa rồi giữa Lâm Trạch Dương và Thạch Đầu không gây ra bất kỳ ấn tượng gì, nhưng bởi vì cả Lâm Trạch Dương và Thạch Đầu đều đã ra tay hành động, ông lão đang che giấu thực lực, thân phận* của bản thân đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng hết tất thảy mọi chuyện, đều đã biết Lâm Trạch Dương không phải là người bình thường.
*深藏不露 /shēn cáng bù lù/ (Thâm tàng bất lộ): dùng để chỉ những người có kiến thức, tài năng nhưng sống nội tâm, không thích thể hiện tài năng của bản thân ở trước mặt người khác, hoặc dùng để chỉ những người che giấu thân phận, tung tích, tài năng, thực lực của bản thân.
Vậy nên, ông lão kia liếc nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó lại nhìn sang Tiểu Hoa.
Tâm tư, suy nghĩ của ông lão kia cũng rất đơn giản, Lâm Trạch Dương có hơi khó hiểu*, ông không biết nên đối phó như thế nào. Vậy nên, nếu Lâm Trạch Dương trở thành kẻ thù của ông ta, liệu ông ta có thể ra tay hành động từ những người xung quanh Lâm Trạch Dương hay không?
*深不可测 /shēn bùkě cè/ (Thâm bất khả trắc): dịch xuôi ra là thâm sâu đến mức không thể hiểu được, hay có thể hiểu là không tài nào hiểu nổi, không thể hiểu được, thâm sâu khó lường, sâu không thể lường.
Tất cả mọi người đều nói giang hồ nham hiểm, đây đích thực là như vậy.
Nhưng lúc này, ông lão kia đành phải nhắm mắt lại, sau đó ông ta chỉ đơn giản là quay đầu đi.
“Sư phụ, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Đây không phải là người mà chúng ta đang tìm kiếm sao?” Một cậu thanh niên trẻ ở bên cạnh ông lão lên tiếng hỏi.
Ông lão suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Bây giờ chúng ta cứ tạm thời bỏ qua chuyện này đi, đây là mối ân oán giữa Khổng Môn và chàng trai kia. Chúng ta cũng không cần phải can thiệp nữa.”
“Ò.” Cậu thanh niên trẻ tuổi kia không hiểu lắm.
“Nhắm mắt lại và ngủ đi.” Ông lão đưa ra một mệnh lệnh không thể chống đối cho chàng thanh niên trẻ tuổi kia.
Cậu thanh niên khẽ cau mày lại, không biết tại sao sư phụ lại cư xử như vậy, không phải chỉ là một cái Khổng Môn thôi sao? Không phải chỉ là một chàng thanh niên không biết được lai lịch, nguồn gốc của bản thân thôi sao? Nhưng bởi vì sư phụ đã ra lệnh, nên cậu thanh niên trẻ kia cũng không còn cách nào khác, đành phải cúi đầu xuống.
Thực ra ông lão này không thật sự sợ Lâm Trạch Dương như vậy, chỉ là Lâm Trạch Dương thay đổi quá nhanh và quá khốc liệt, khiến ông ta vô thức né tránh. Nhưng điều này không có nghĩa là ông lão thua kém Lâm Trạch Dương.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!