Đối với một xạ thủ ưu tú, nhũng sai sót dù chỉ là chênh lệch không phẩy một, đối với bọn họ cũng không thể chấp nhận được. Có thể đối với những xạ thủ bình thường thì những sai sót này không quá to tát, thậm chí còn đã có thể coi là hoàn hảo.
Ảnh Tử lại không nghĩ như vậy, nếu ở khoảng cách năm trăm đến một nghìn mét này mà không đạt được một trăm phần trăm thì quả là một sai lầm nghiêm trọng.
Ông ta nín thở, điều chỉnh nhịp tim xuống tần suất thấp nhất.
Ảnh Tử bắt đầu chờ đợi, chờ khoảnh khắc đó, khoảnh khắc ông ta giết người như vẫn thường làm trong quá khứ.
Lâm Trạch Dương và Hoa Thất đã về tới khách sạn.
Lúc này trước sảnh của khách sạn chỉ có một nhân viên thu ngân và một người lao công, chẳng có bất kỳ tiếng động nào, cũng không biết cả cái khách sạn ba tầng này có vị khách nào khác không.
Lâm Trạch Dương nhìn nhân viên thu ngân và người lao công, rồi quay sang nhìn Hoa Thất, nhưng không nói gì.
Hoa Thất nhướng mày, không nhịn được nói: "Khách sạn này tệ quá, tôi sẽ đổi sang nơi khác."
"Muốn đổi khách sạn thì cũng phải lên lấy hành lý chứ, chúng ta đi lên thôi." Anh thản nhiên nói với cô, rồi đi trước dẫn đầu.
Vừa đặt một chân lên cầu thang, Lâm Trạch Dương chợt nhướng mày, nhưng vẫn bước tiếp. Hoa Thất cũng đi sau anh.
Không lâu sau, Lâm Trạch Dương đã đi tới ngã rẽ của tầng 1 và tầng 2. Đột nhiên, anh vươn tay ra nắm lấy vai Hoa Thất rồi đẩy cô sang một bên. Ngay sau đó anh cũng lăn sang một phía khác.
Bang bang bang.
Tiếng súng chợt vang lên.
Chỉ thấy người lao công đang đang giơ chổi lên, đầu chổi lại đang bốc khói. Hóa ra là một khẩu súng tiểu liên.
Nhân viên thu ngân kia cũng rút một khẩu súng lục ra, nã đạn về phía Lâm Trạch Dương.
Anh không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Thấy đã gần tới mép cầu thang, anh đột nhiên vọt ra ngoài, lao lên phía trên, nhảy lên nửa tầng lầu.
Nhân viên thu ngân và người lao công kia vội vàng thay đổi hướng súng. Một người bắn vào vị trí hiện tại của Lâm Trạch Dương, người kia bắn hướng lên phía trên, nơi Lâm Trạch Dương có thể trốn thoát.
Cho dù không có bất kỳ sự trao đổi qua lại nào giữa hai người đó, nhưng họ vẫn hợp tác với nhau ăn ý như vậy, đúng là hoàn hảo không kẽ hở.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Trạch Dương vốn dĩ đang đi lên đột nhiên lại nhảy xuống phía dưới.
Hai tay anh nắm đầy mùn cưa, tùy tiện ném chúng đi.
Trong nháy mắt, một cái lỗ đột nhiên xuất hiện trên cổ của nhân viên thu ngân và người lao công. Họ trừng mắt lên rồi ngã xuống đất.
Mãi cho tới khi đã cận kề cái chết, hai tên sát thủ này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn chưa biết bản thân bị vật gì làm bị thương. Lâm Trạch Dương không hề mang theo súng, mà dù anh có mang thì cũng không thể ra tay nhanh như vậy được. Chẳng lẽ tốc độ tấn công của anh còn nhanh hơn cả đạn.
Còn nữa, vì sao Lâm Trạch Dương lại có thể xoay người nhảy xuống? Rõ ràng thân thể của anh đang nghiêng tới trước, lực quán tính lớn như thế sẽ buộc anh phải tiến lên phía trước.
Tất nhiên, hai người họ không thể nhìn thấy bậc thang mà anh vừa bước lên, một khối đá granite đã biến thành bụi.
Lâm Trạch Dương đi tới cạnh Hoa Thất đỡ cô dậy.
"Đi tiếp nào. Điều kiện nơi này đúng là không được tốt lắm, chúng ta dọn đồ sang nơi khác đi." Anh vừa đi vừa nói.
Không lâu sau, hai người đã đi lên tới tầng ba. Anh vào phòng cầm hành lý giúp Hoa Thất, sau đó lại bước tới đầu cầu thang. Lâm Trạch Dương nhấc một chân lên sắp sửa đặt xuống.
Cùng lúc đó, tại một căn phòng khác ở khách sạn.
"Đi xuống đi, đi xuống đi!" Có ai đó đang nắm chặt hai tay lại, mặt nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương quay camera giám sát, trong lòng thì điên cuồng gào thét.
Sau đó, Lâm Trạch Dương đặt chân xuống, rồi lại nâng lên.
Gương mặt của kẻ kia bắt đầu xuất hiện vẻ hưng phấn vặn vẹo. Nhưng một hồi lâu sau, ánh mắt hắn ta lại dán chặt vào màn hình, cả người đơ ra.
"Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Tại sao lại không nổ? Rõ ràng tao đã kích hoạt thiết bị gây nổ rồi mà? Chỉ cần một lực nhỏ đè lên thôi là cán cân sẽ nghiêng ngay lập tức, vụ nổ sẽ được kích hoạt. Sao lại như vậy?" Người đàn ông cứ như phát điên lên, hồn xiêu phách lạc.
Thì ra cầu thang của khách sạn này đã được lắp đặt thiết bị gây nổ. Bọn chúng lo nếu lúc Lâm Trạch Dương bước lên quá cảnh giác thì không thể làm anh bị thương được, nên lúc ấy vẫn chưa kích hoạt thiết bị gây nổ.
Phải nói rằng thủ đoạn của những kẻ này quả thật rất tinh vi. Chúng thích giáng những đòn chí mạng vào người khác, khiến họ khó lòng phòng bị.
Vậy tại sao bây giờ nó lại không nổ?
Rầm!
Một âm thanh đột nhiên vang lên. Cánh cửa của căn phòng người này đang ở bị đá văng ra.
Lâm Trạch Dương đang đứng trước cửa phòng.
Người đàn ông trừng lớn hai mắt ra. Hắn ta định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại phát hiện bản thân không thể nói được gì. Hắn ngã xuống nền đất, hai mắt vẫn đang mở to.
Lâm Trạch Dương liếc nhìn người nọ. Sau đó, anh xoay người nói với Hoa Thất: "Chúng ta đi."
Rồi cả hai cùng đi lên sân thượng.
Ngay khi vừa đặt chân lên bậc cầu thang của khách sạn này, Lâm Trạch Dương đã cảm giác được có kẻ động tay động chân vào, nên suốt cả đường đi, anh đã rất cẩn thận.
Nhưng vẫn không ngờ được bọn chúng có thể kiên nhẫn đến thế, đến cuối cùng mới ra tay.
May mắn thay, vào những khoảnh khắc cuối cùng, nhờ trực giác nhạy bén được rèn luyện trong nguy hiểm mà anh đã cảm nhận được mối đe dọa này. Cho nên bậc thang cuối cùng kia, Lâm Trạch Dương không bước xuống.
Ngay lúc đó, anh tập trung cao độ thì phát hiện cách đó không xa có một tiếng vang lạ trong một căn phòng.
Thế là chúng ta có cảnh vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!