Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp. Không một lời nói hay động tác thừa nào, Cổ Nhất tấn công trực tiếp vào Lâm Trạch Dương.
Ông ta vươn một bàn tay ra, năm ngón tay quắp lại như móng vuốt của con đại bàng khi sắp bắt được con mồi. Cả người ông ta ngả về phía trước. Nếu như không có thay đổi gì thì mục tiêu của ông ta rõ ràng là bắt lấy tay Lâm Trạch Dương!
Bởi vì đơn giản và rõ ràng nên nó càng hoàn hảo.
Cổ Nhất đẩy tốc độ lên tới cực hạn. Bước chân và tay đều giúp ông ta di chuyển nhanh, nhanh tới mức mắt thường cũng khó mà theo kịp.
Đây là một đòn đánh đã chuẩn bị từ trước, là một đòn đánh mà đại trưởng lão Cổ thế gia toàn lực tập trung vào cũng là một đòn của một bậc cao thủ đã luyện tập mấy chục năm!
Một đòn đánh nhìn qua có vẻ là đơn giản lại còn tấn công trực diện như thế nhưng không hề tầm thường. Đòn này, được bao nhiêu người nói bản thân có thể đỡ nổi?
Chạy? Né? Ai có thể chạy hay né đòn đánh này chứ?
Nhưng Lâm Trạch Dương không né cũng không chạy, thậm chí anh còn bước một chân lên trước.
Anh bước lên vươn một tay ra chĩa về phía Cổ Nhất!
Lâm Trạch Dương vậy mà lại chọn cách tiếp cận trực tiếp này!
Ánh mắt của Cổ Nhất không khỏi lóe lên một cái. Ông ta đã luyện võ mấy chục năm nay, kinh nghiệm giao chiến cũng không biết phong phú tới mức nào. Nổi danh toàn thiên hạ thì chưa dám nói nhưng đã tham gia đến trăm ngàn trận chiến, những trận liên quan tới tử sinh của ông ta cũng không dưới trăm trận.
Nhưng! Qua bao nhiêu trận chiến, qua bao nhiêu năm như thế ông ta chưa từng gặp như Lâm Trạch Dương. Một người, chỉ một người, nhìn thấy thủy triều đang ào ạt đổ về phía mình, nhìn thấy thiên quân vạn mã đang phi nước đại tới, nhìn thấy Thái Sơn đang đổ ập xuống nhưng người này còn bước một chân lên phía trước? Còn muốn đối đầu trực tiếp?
Thật sự khó tin!
Quả nhiên, Lâm Trạch Dương không làm mấy việc ngoài dự đoán là không chịu được? Nếu đã vậy… đừng trách ông ta không nhường.
Thật ra ban đầu Cổ Nhất không hề muốn đối đầu với Lâm Trạch Dương. Ông ta ở đây chỉ là muốn anh thấy khó mà lui cho nên ông ta không hề ghét anh, thậm chí còn khá thích chàng trai trẻ này.
Trước khi ra tay Cổ Nhất cũng muốn hạ thủ lưu tình, chỉ muốn để Lâm Trạch Dương biết được chênh lệch giữa hai người.
Nhưng hiện tại…phản ứng của anh khác xa so với dự đoán của ông ta. Nếu bây giờ Cổ Nhất không dùng hết sức, ai biết được lát nữa Lâm Trạch Dương sẽ làm gì tiếp?
Lâm Trạch Dương vẫn chẳng thay đổi gì. Tay anh vươn ra phía trước, chỉ đơn giản là muốn cản đòn của Cổ Nhất. Anh siết tay lại, định dùng nắm đấm của mình tấn công vào tay của ông ta.
Cổ Nhất nhướn mày, không kìm được mà mỉm cười. Lâm Trạch Dương cho rằng võ đạo chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Làm sao mà biết được chiêu thức này có thay đổi hay không chứ?
Ngay trước khi đầu ngón tay của hai người chạm nhau, Cổ Nhất đột nhiên xoay nhẹ cổ tay một cái, nắm đấm của Lâm Trạch Dương nhanh chóng trượt khỏi tay của ông ta.
Cũng vào lúc này, Cổ Nhất xòe năm ngón tay ra sau đó nắm chặt lấy cổ tay của Lâm Trạch Dương mà khóa lại!
Nếu như lúc này có máy quay chậm ta có thể thấy năm ngón tay cứng cỏi của ông ta như móng vuốt của đại bàng, cắt vào da thịt của Lâm Trạch Dương.
Cổ tay Lâm Trạch Dương chảy máu, da thịt rách tươm còn rõ năm vết hằn của ngón tay.
Nếu cứ tiếp tục như thế bàn tay này của anh ra có thể sẽ bị phế!
Nhưng khuôn mặt của anh vẫn rất bình tĩnh cứ như thể không có chuyện gì xảy ra. Tay Lâm Trạch Dương vẫn vững như lúc trước, không hề run rẩy.
Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương không cần bàn tay này nữa? Hay là anh biết không còn lựa chọn nào khác khi đối mặt với móng vuốt của Cổ Nhất?
Đột nhiên một tiếng nổ trầm đục vang lên.
Cổ Nhất thật sự rút lui. Cùng lúc đó mặt đất nơi ông ta vừa đứng lại…
Nền đất nơi này được làm từ đá, còn cứng hơn rất nhiều so với nền xi măng bình thường. Nhưng lúc này đây mặt đất lại có một vết chân rất rõ ràng, còn lún tới ba centimet.
Có thể tưởng tượng được vừa rồi Cổ Nhất đã dùng sức tới mức nào. Nếu đôi giày ông ta đang đi không được làm từ chất liệu đặc biệt thì có khi nó của bây giờ đã rách tươm rồi.
Cổ Nhất đột nhiên lùi trở về. Nhưng chẳng phải vừa rồi ông ta mới là người đang chiếm ưu thế sao?
Lúc này nắm đấm của Lâm Trạch Dương vẫn còn ở nguyên chỗ cũ. Trên cổ tay còn hằn rõ năm ngón tay, máu chảy xuống từ những vết kia rồi nhỏ xuống mặt đất. Vết thương càng ngày càng dữ tợn, khủng bố.
Cổ Nhất nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.
Cả hai người chỉ nhìn nhau, im lặng không nói lời nào. Bầu không khí đột nhiên trở nên trang nghiêm, không gian cứ như bị đóng băng bởi im ắng này.
Cổ Nhất và Lâm Trạch Dương đứng nhìn nhau, không ai cử động như hai viên đá sừng sững đó. Đúng thế! Cả hai như hai viên đá thật sự. Thậm chí thở cũng không và nhịp tim cũng ngừng.
Không biết bao lâu sau, có lẽ là một giây, cũng có thể là một phút hoặc là lâu hơn, Cổ Nhất cuối cùng cũng cử động.
Ông ta không tiến về phía Lâm Trạch Dương mà chỉ ôm quyền với anh: "Ta hiểu rồi. Hy vọng cậu có thể sống sót. Đến lúc đó ta sẽ đấu nghiêm túc với cậu một trận."
Vừa dứt lời ông ta đã xoay người rời đi, cũng không có ý định chờ câu trả lời của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua cổ tay của mình, nhíu mày lại. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối anh bị thương? Nhất là khi đối thủ của anh còn không dùng vũ khí?
"Cũng không yếu nhỉ. Không biết là Cổ thế gia được ông ta nhắc tới có ai mạnh hơn không? Có lẽ mình có thể đột phá cảnh giới ở đó. Cổ gia? Cổ thế gia? Tốt lắm."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!