Lâm Trạch Dương bước từ trong khách sạn Hoà Bình ra.
Tuy chỉ là một bức tranh, nhưng những người này đã đi theo Lâm Trạch Dương lâu như vậy nên tất nhiên là hiểu được ý của Lâm Trạch Dương.
Đã quá lâu rồi họ không sát cánh cùng Lâm Trạch Dương chiến đấu, cũng đã quá lâu không làm được chuyện gì lớn lao, từ ngày Lâm Trạch Dương lui về ẩn cư, thì bọn họ cũng lui về ẩn cư, mỗi ngày trôi qua đều chán đến muốn chết.
Làm sao có thể không nhàm chán, tuổi còn trẻ, cuộc sống sôi động như vậy, lại có tài, sao có thể chịu được sự đơn côi đây?
Kết quả là, một số người ẩn cư ở một góc nào đó không mấy quen biết đã bắt đầu dọn ra ngoài.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết rằng tất cả những thuộc hạ cũ của mình đều đã bắt đầu hành động.
Lúc này, Lâm Trạch Dương đang đứng đối diện với Chó Điên.
Không nhiều lời, Lâm Trạch Dương cũng không có biểu hiện gì khi đứng đối diện với Chó Điên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt có chút thay đổi. Lâm Trạch Dương lập tức tiến về phía trước.
Sau đó.
Lâm Trạch Dương trực tiếp tung một cú đấm.
Chó Điêm cảm thấy nguy hiểm, biết Lâm Trạch Dương định ra tay, nhưng hắn không có cách nào tránh được, thậm chí còn không kịp phản ứng, ngay cả cơ hội nhắm mắt lại cũng không có.
Cú đấm của Lâm Trạch Dương dường như đã vượt quá tốc độ âm thanh, và khi những người khác theo sau cú đấm về phía trước, thì phía sau họ đã để lại vết tích.
Bụp.
Một tiếng bụp vang lên, Chó Điên lập tức bay ngược ra ngoài, sau đó đập vào tường một ngôi nhà, bức tường bị đập nát thành từng mảnh, Chó Điên ngã xuống đất, đương nhiên hắn vẫn mở to mắt nhưng đã không còn thấy gì nữa rồi.
Đột nhiên, hiện trường rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
Khi một số du khách gần đó nhìn thấy, họ tưởng ngôi nhà đã bị sập nên đều tiến lại gần, chỉ trỏ, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra.
Lâm Trạch Dương quay đầu, nhìn quanh đám đông, rồi nhẹ nhàng nói, “Chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương trực tiếp xoay người bước về phía trước.
Lâm Trạch Dương không bao giờ quay đầu lại hay làm bất kỳ động tác không cần thiết nào, anh chỉ bước về phía trước mà thôi.
Vào lúc này, không thể nghi ngờ, chính là cơ hội tốt nhất để đánh lén Lâm Trạch Dương, bởi vì tầm nhìn của Lâm Trạch Dương không thể ngăn cản những sát thủ này, bọn họ hoàn toàn có thể tấn công anh. Thậm chí có thể nói đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Nhưng điều kỳ lạ là vào thời điểm này, không có sát thủ nào tiến tới, và hầu như không có sát thủ nào có ý định đánh lén, kể cả những sát thủ luôn nổi tiếng với thủ đoạn quỷ quyệt.
Hoặc không phải là họ không muốn mà là lúc này họ không nghĩ ra được, bởi vì bây giờ, đầu óc họ đột nhiên trở nên mụ mị đi.
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như bọn họ đột nhiên biến thành một đứa trẻ, sau đó nghe thấy một người lớn nghiêm khắc nói chuyện, đầu óc trống rỗng không nói được lời nào.
Dường như người đừng trước mặt toát ra một khí chất nào đó, khí chất có thể trấn áp mọi sát thủ, khí chất này rất tự nhiên, như thể tất cả mọi người trên thế giới đều nghe lời anh ta.
Đợi đến khi bọn họ thoát khỏi trạng thái khó có thể tưởng tượng này, Lâm Trạch Dương đã đi xa, đi đến một con hẻm khác.
Lãnh Phong đứng lên, đứng trước mặt sát thủ, lông mày nhíu chặt, Lâm Trạch Dương hết lần này đến lần khác vượt quá suy nghĩ của hắn, và bây giờ hắn thấy rằng mọi thứ đều đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Hít một hơi thật sâu, Lãnh Phong quay đầu lại và nói: “Hãy bắt đầu đi đừng chần chừ nữa. Mọi hành động đều nhằm vào mục đích giết Lâm Trạch Dương, các người có thể làm bất cứ điều gì. Nếu hôm nay chúng ta để tên này sống sót thì đêm nay chúng ta sẽ xuống địa ngục.”
Tiếng nói của Lãnh Phong không quá lớn, nhưng lại có hiệu quả tuyệt đối, rất nhanh mệnh lệnh của hắn đã truyền đến toàn bộ sát thủ trong thị trấn.
Bên trong một ngôi nhà ở ngoại ô thị trấn Long Tỉnh.
Không khí ở đây lại trở nên trang nghiêm.
“Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao hắn có được đồng xu của Long Vương? Làm sao hắn có thể mở được khách sạn Hòa Bình? Và cuối cùng là tại sao cuối cùng hắn lại có thể bước ra ngoài?”
“Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì không quan trọng, khi làm việc chúng ta không cần phải xem xét những người khác đang nghĩ gì, chúng ta chỉ cần đạt được mục tiêu của mình là được rồi. Tuy nhiên, việc Hoa Thất đến khách sạn Hòa Bình thì cũng có chút rắc rối. Nhưng dù thế nào đi nữa, hãy giết Lâm Trạch Dương này trước đi đã.”
“Tôi cảm thấy quả thực tên này có chút nguy hiểm, để Lãnh Phong tăng tốc xử lý Lâm Trạch Dương đi, còn chúng ta rời đi nơi này, đi thẳng tới chỗ Tần Tình, lần này nếu chúng ta không bắt được Hoa Thất thì cũng sẽ khổ không ít đấy. Nếu nghiêm trọng, nếu chúng ta không lấy được thuốc của Tần Tình thì cấp trên sẽ giết chúng ta.”
“Chuẩn bị sẵn sàng, sau khi giải quyết chuyện ở gối xong thì chúng ta sơ tán luôn trong đêm, trước bình minh phải xử lý xong chuyện của Tần Tình. Nhân tiện, người bên kia của chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.”
“Không thành vấn đề.”
Chẳng lâu sau, gian nhà lại rơi vào im lặng, mọi người đều nhắm mắt lại, đêm vẫn còn rất dài, còn rất nhiều việc phải làm nên tất cả mọi người đều phải cố gắng hết sức.
Cách thị trấn Long Tỉnh khoảng một trăm cây số.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!