Im lặng, một sự im lặng chết chóc.
Trong toàn bộ căn phòng, không có một âm thanh nào khác ngoài tiếng nói của Lâm Phi. Thậm chí ngay cả tiếng hít thở hay tiếng nhịp tim đập dường như cũng đã biến mất, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Lâm Phi. Miệng thì há to, mắt cũng mở to, giống hệt như rối gỗ.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì…
Hoàng sư phụ tung ra một quyền đánh không thể cản được, Lâm Phi cũng không biết làm thế nào mà lại trực tiếp phản kháng trực diện lại làm cho Hoàng sư phụ bị bắn ra ngoài. Hoàng sư phụ bị đập vào tường, trên tường lún xuống một mảng, đồ vật treo trên tường lần lượt cùng với Hoàng sư phụ rơi xuống nền đất.
Lâm Phi nhìn thấy mọi người há hốc kinh ngạc không nói lời nào, anh vội vàng nhìn người của hiệp hội võ thuật như kẻ trộm mà kêu lên: “Mấy người không được chơi xấu tôi. Tôi không thể bồi thường tiền được. Đúng rồi, Nicole, Nicole, nơi này có camera giám sát đúng không.”
Khi nói câu này, Lâm Phi lắc người Nicole, người cũng đang bàng hoàng chết chân tại chỗ mấy lần.
Nicole cảm thấy mình sinh ra không được yêu đương rồi, bản thân cô ấy lại gặp được người như Lâm Phi. Rốt cuộc Lâm Phi là người như thế nào chứ, cái gì mà bồi thường tiền chứ, không phải lún thủng một lỗ sao, kể cả có mua lại cả khách sạn này thì như thế nào…
Người của hiệp hội võ thuật lúc này cũng nuốt nước bọt, bọn họ cũng không biết phải nói gì nữa. Bọn họ đã từng gặp rất nhiều người, bọn họ cho rằng bản thân đã thấy tất cả trên thế giới này, lại không thể ngờ được thế giới này còn có một người như Lâm Phi.
“Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước nhé.” Lúc nói câu này, Lâm Phi không khỏi nhìn lại vết thủng trên bức tường một lần nữa, trong lòng anh tính toán đây là khách sạn năm sao, tiền sửa chữa có lẽ cũng không rẻ.
“Đợi đã.” Cuối cùng cũng có một người trong hiệp hội võ thuật dám lấy hết can đảm của bản thân mà đứng ra, đứng trước mặt Lâm Phi.
Lâm Phi cảnh giác nhìn người này, nói: “Anh muốn cái gì. Tôi đã nói rồi, tôi không thể bồi thường tiền được.”
Khuôn mặt của người này không khỏi co giật vài cái, hắn ta nắm chặt tay, kiềm chế ý muốn đấm Lâm Phi một trận, nói: “Khoản tiền này đương nhiên hiệp hội võ thuật chúng tôi sẽ bồi thường. Nhưng… nhưng mà hôm nay anh không được đi. Nếu cho anh đi thì hiệp hội võ thuật còn có mặt mũi sao, anh có dám ở lại đây không?”
Lâm Phi không nhịn được thở phào một hơi dài, đáp lại: “Không cần tôi bồi thường tiền là được rồi. Nhìn anh thấu tình đạt lý như vậy thì tôi cũng chờ một chút vậy. Tôi sớm đã biết hôm nay sẽ rất phiền phức mà, không giải quyết toàn bộ các anh thì về sau cũng rất phiền phức.”
Sắc mặt của Lâm Phi lại thả lỏng xuống khi nói lời này, anh tùy tiện ngồi lên sofa, thậm chí Lâm Phi còn mở tivi, phát kênh hoạt hình “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” lên xem, tự mình vui thú cười to, giống như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mà người của hiệp hội võ thuật bên này cũng gọi điện thoại cho lão Cố bên đó, lão Cố cũng đồng ý để phó hội trưởng là con trai lão Cố, Cố Vi đến đó.
Sau khi nhận được câu trả lời, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bọn họ dán mắt vào người Lâm Phi, thậm chí còn hình thành một vòng tròn bao vây anh để anh không bỏ chạy.
Nicole nhìn dáng vẻ hung hăng của những người này cùng thái độ thờ ơ của Lâm Phi, cô ấy không thể không ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi, khen ngợi anh: “Lâm Phi, anh thật sự quá lợi hại rồi.”
Đầu tiên Lâm Phi vui vẻ cười haha, sau đó hình như anh đã nghĩ tới chuyện gì nên cảnh giác nhìn Nicole, theo bản năng kéo giãn khoảng cách của mình với Nicole, nói rằng: “Nicole, tại sao cô suốt ngày khen tôi lợi hại vậy? Có phải cô muốn quyến rũ tôi không? Cô phải biết rằng tôi đã có vợ có con rồi nhé, cô đừng làm loạn lên.”
Nicole không thể không một lần nữa ngây ngốc ở đó, tiếp theo không biết cô ấy nghĩ cái gì mà cả mặt lại đỏ bừng lên, nhỏ giọng nói với Lâm Phi: “Ở Hoa Kỳ của chúng tôi, thật ra yêu đương ngoài giá thú là chuyện rất bình thường. Mà lại nói kết hôn rồi cũng có thể ly hôn.”
Nghe giọng nói của Nicole không biết là cô ấy nói cho Lâm Phi nghe hay là tự nói cho chính bản thân mình nghe.
“Như vậy cũng rất tốt, tôi chấp nhận cô rồi.” Giọng nói của Lâm Phi vang lên.
Đôi mắt của Nicole đột nhiên mở to, vừa nãy cô ấy không hiểu sao mình lại nói những lời kia, nhưng mà Nicole nói xong liền cảm thấy hối hận, cô ấy và Lâm Phi còn chưa quen biết nổi một ngày.
Nicole chưa từng nghĩ rằng Lâm Phi sẽ lại đáp lại cô ấy, vậy thì bây giờ cô ấy phải làm sao đây…
Trong lòng Nicole bây giờ rối như tơ vò, đôi tay của Nicole không thể không đan vào nhau và siết chặt lại.
“Haha, Cừu Vui Vẻ đúng là làm rất tốt!” Giọng nói của Lâm Phi lại vang lên.
Nicole không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, cô ấy nhìn thấy Lâm Phi không biết từ lúc nào mà đã dán mắt vào tivi xem một lần nữa, anh lúc đấy còn cười như một tên ngốc.
Hóa ra tên này vốn dĩ vừa rồi không nghe cô ấy nói gì, anh cũng không đáp lại cô ấy cái gì.
Nicole không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Phi, cô ấy còn trợn tròn mắt lên nhìn anh, vừa hay lúc này Lâm Phi quay đầu nhìn thấy cô ấy.
“Nicole, cô làm sao thế? Sao tự nhiên lại trợn tròn mắt vậy?” Lâm Phi một mặt đầy lo lắng hỏi Nicole.
Nicole không khỏi ôm lấy trán của mình, sau đó gượng cười, đáp lại: Tôi ổn mà.
Cố Vi một mình đi đến khách sạn, nếu ngay cả hắn cũng không đối phó nổi với kẻ gây sự thì có lẽ để nhiều người cùng lên cũng không có cách nào làm được.
Lúc mà Cố Vi bước vào căn phòng ở tầng mười chín của khách sạn, người của hiệp hội võ thuật lập tức bao quanh lấy hắn. Bọn họ không ngừng kêu lên muốn Cố Vi chủ trì công đạo cho bọn họ và lấy lại danh dự cho hiệp hội võ thuật của bọn họ.
Cố Vi xua tay và nói rằng: “Các vị xin hãy yên tâm, đã có Cố Vi tôi ở đây thì hiệp hội võ thuật sẽ không bị mất mặt đâu. Trong thành phố này, Cố Vi tôi mặc dù không tự cho mình là vô địch nhưng tôi cũng không sợ hãi trước bất kì ai. Cho dù là cao thủ đến từ nơi khác thì Cố Vi tôi có thể tự tin bản thân có sức đánh một trận với người đó.”
Mọi người lần lượt giơ ngón like lên với Cố Vi, tất cả đều tâm phục khẩu phục Cố Vi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!