Lúc này Trần Nhĩ cảm thấy rất bực bội, cũng rất xấu hổ.
Trần Nhĩ phát hiện ra từ đầu đến cuối Lâm Trạch Dương không hề nhìn hắn ta.
Lúc đầu còn hung hăng xông tới, thầm nghĩ sẽ đè Lâm Trạch Dương xuống đất, lúc này lại đang quỳ trên mặt đất, việc này thật khiến người ta xấu hổ quá đi mất.
Bản thân nghĩ rằng đây đúng là một đối thủ mạnh nhưng đối thủ thậm chí còn không thèm nhìn lấy hắn ta một cái.
Nhưng vào lúc này, Trần Nhĩ lại không dám đứng dậy, hắn ta sợ rằng Lâm Trạch Dương sẽ đột nhiên nhớ đến mình, sợ rằng hành động nhỏ của bản thân thôi cũng sẽ gây sự chú ý đến Lâm Trạch Dương. Nếu đúng như vậy thì nguy to mất, không biết được những người đó sẽ đè mình bổ nhào xuống đất như thế nào đâu.
Vì thế, Trần Nhĩ chỉ có thể quỳ gối ở bên cạnh, nhìn Lâm Trạch Dương đang thích thú uống rượu với những người khác.
Một lúc sau, điện thoại của Lâm Trạch Dương bỗng nhiên reo lên, mọi người mới yên lặng.
"Lâm Trạch Dương, cứu tôi" Sau khi cuộc gọi được truyền đến, Lâm Trạch Dương nghe thấy năm chữ này, thì lập tức cúp điện thoại.
Lâm Trạch Dương hơi nhíu mày, người gọi điện tới là Nicole. Không phải Nicole đang ở tiệc mừng à, vậy thì sao lại cần sự giúp đỡ của người khác, vả lại giọng nói lộ rõ sự cuống quýt.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi quán bar. Người của hiệp hội võ thuật đi theo Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương, chúng tôi có thể giúp anh bất cứ khi nào anh cần sự giúp đỡ."
Lâm Trạch Dương cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, tôi có thể làm tự xử lý được."
Sau đó, Lâm Trạch Dương tiếp tục đi ra ngoài, nhưng khi đi được vài bước thì anh không thể không quay lại, đứng trước mặt Trần Nhĩ và nói với vẻ mặt đầy khó hiểu: "Này, cậu làm sao vậy? Sao lại cứ quỳ ở đây, bị loãng xương không đi được à? Có cần tôi gọi xe cứu thương cho cậu không?"
Khóe miệng của Trần Nhĩ không khỏi giật giật, hóa ra người ta vốn dĩ không chú ý tới hắn ta, vừa rồi quỳ ở chỗ này vậy mà lại không có tác dụng gì.
Trên mặt Trần Nhĩ nở nụ cười gượng gạo, nói: "Không cần, cảm ơn."
Lâm Trạch Dương không thể không lắc đầu, cảm thấy cái tên này chắc chắn là một kẻ điên rồi, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Trần Nhĩ nhìn theo bóng lưng của Lâm Trạch Dương rời đi, hai hàm răng của hắn ta sắp bị nghiền tới vỡ vụn, nắm đấm lại càng nắm chặt hơn, chết tiệt, thực sự chết tiệt mà.
Có một số biệt thự ở vùng ngoại ô, ở đấy ẩn giấu rất nhiều nơi cơ mật.
Ngày nay, thị hiếu của những người giàu đã thay đổi, họ không còn thích sự xô bồ, náo nhiệt của trung tâm thành phố, trái lại họ cảm thấy những nơi hơi hoang dã, gần gũi với thiên nhiên sẽ thích hợp để sinh sống hơn. Vì vậy, nơi đây mới có một số biệt thự như thế. Nếu không có người dẫn đường thì thật sự không thể tìm được, từng cái từng cái đều ẩn sau những con đường.
Bên trong một biệt thự nào đó.
Nicole bị giữ ở trên sô pha, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, không dấu được mà nhìn chằm chằm Jack, nói: "Jack, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Anh có biết hành vi này của anh là phạm pháp không? Vừa rồi có phải anh đã bỏ thuốc lắc vào chai nước suối đó không?"
Jack đứng trước mặt Nicole, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt hơi dữ tợn, nói: "Nicole, tại sao cô không uống chai nước vừa rồi? Nếu uống thì quá trình sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều và tôi cũng không cần phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô."
"Jack, anh muốn làm gì vậy hả? Tại sao lại cởi quần áo ra?" Nicole thấy chuyện này đang diễn ra ngoài tầm kiểm soát của mình, Jack vừa nói chuyện vừa cởi áo khoác ra.
Jack cười lạnh lùng, nói: "Nicole, em biết không, tôi thích em, rất thích em. Tôi muốn có được em, riêng chuyện này thôi tôi đã bỏ ra nhiều thời gian, tâm huyết nhưng em chưa bao giờ nhìn thẳng vào tôi. Sự kiên nhẫn của tôi đã tới giới hạn rồi, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi muốn em là người phụ nữ của tôi ngay tại đây và ngay tại đêm nay."
Nicole không chịu được mà hét lên: "Không, Jack, anh không thể làm như vậy, tôi không muốn, mau dừng lại đi, anh thế này là đang phạm pháp đấy!"
Jack đã cởi hết áo khoác ra, nhìn Nicole cười, nói: "Nicole, tôi có gì không tốt chứ? Tôi đẹp trai, dáng người cũng chuẩn, gia cảnh và năng lực cũng không tệ, hãy để tôi trở thành người đàn ông của em."
Vừa nói xong, Jack từng bước một tiến về phía Nicole.
"Nếu anh làm điều này nữa, tôi sẽ hét lên đấy!" Nicole co người lại như một con thỏ trắng nhỏ đang hoảng sợ.
Jack rất tức giận nhưng Nicole vẫn không chịu chấp nhận cậu ta, hung dữ nói: "Em hét đi, cứ việc hét, không có người nào biết nơi này và cũng sẽ không có ai tới đây đâu!"
Nicole hét lên nhưng thực sự không có phản hồi nào cả. Jack đã lao tới, dùng cả hai tay nắm lấy tay của Nicole. Nicole muốn kháng cự nhưng sức lực của Jack khỏe hơn cô ấy rất nhiều, Nicole vốn không có cách nào để chống lại.
Trong mắt Nicole không giấu nổi những giọt nước mắt lưng tròng, cô ấy nức nở khóc, trong lòng ngập tràn sự tuyệt vọng, dường như trong nháy mắt cả thế giới đã biến thành bóng tối, phải như vậy à? Đây là lần đầu tiên của mình cứ thế mà để tên khốn này cướp đi mọi thứ sao?
Tại sao chứ?
Ai đó đến đây đi, ai đó đến cứu tôi với, tôi không muốn bị cái tên này cướp đi lần đầu tiên đâu, tôi muốn dành nó cho người mà tôi thích.
"Haha, Nicole, em là của tôi, em chỉ được là của tôi và không ai có thể cướp đi mất!" Jack bật cười, quay đầu nhìn Nicole, người đã nhắm chặt đôi mắt, rồi kéo ra.
Bụp
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên, Jack chỉ cảm thấy một lực hút đi qua từ thắt lưng, cảm giác đau đớn trong chốc lát bao phủ toàn thân, khiến cả người cậu ta bị co thắt.
Cùng lúc đó, Jack đã nhảy lên không trung, lao về phía bàn trà nhỏ bên cạnh, đập bàn trà nhỏ thành từng mảnh, sau đó mới đáp xuống đất.
"Lâm Trạch Dương!" Nicole bị tiếng động lớn dọa sợ, mở mắt ra, không thể kìm nén nhào vào lòng Lâm Trạch Dương đang không biết cái gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!