Tất cả mọi người không khỏi bởi vì biểu hiện của Lâm Trạch Dương mà ngây ngẩn cả người.
Người bên quán bar rất lo lắng cho Lâm Trạch Dương, Lưu Uy kia vừa nhìn đã biết là một nhân vật lợi hại, hành vi đó của Lâm Trạch Dương có bao nhiêu khiêu khích, hắn có biết không?
Lưu Lý thì mang vẻ mặt không hiểu kiểu gì, Lâm Trạch Dương biết Lưu Uy?
Lâm Trạch Dương vỗ vỗ bả vai Lưu Uy, sau đó đưa tay chỉ về phía Lưu Lý, nói: "Tao không lừa gạt mày nhỉ? Tao cũng không phải kẻ lừa đảo, người này cũng tên là Lưu Uy, cho nên quả thật tao có quen biết với người tên là Lưu Uy.”
Lưu Lý lúc này hình như cũng đã nhìn ra điều gì đó, cha của mình có chỗ dựa là ông lớn Lưu Uy, thế mà lại có quen Lâm Trạch Dương, mà nhìn dáng vẻ thì có khi là rất quen thuộc.
Nếu không, ông lớn Lưu Uy làm sao có thể để cho người ta lấy thái độ bình tĩnh như vậy để nói chuyện với ông ta, thậm chí còn cho hắn vỗ vai mình.
Lưu Lý đã có một cảm giác không ổn.
Lâm Trạch Dương nhìn thấy Lưu Lý và Lưu Uy không ai nói gì, không khỏi có chút tức giận, nói với Lưu Uy: "Ông, ông nói cho hắn ta biết đi, có phải tên của ông là Lưu Uy phải không?”
Khóe miệng của Lưu Uy không khỏi giật giật, nói thật nếu không phải đã nhìn thấy sức mạnh của Lâm Trạch Dương, nếu không Lâm Trạch Dương như này hẳn là đã bị cấp dưới của ông ta ném vào trong sông lớn cho cá lớn ăn rồi, nhưng bây giờ hắn ta lại đối xử như một tên trẻ con, Lưu Uy ông có thể làm sao bây giờ? Ông cũng rất tuyệt vọng mà.
"Cái kia, quả thật tôi là Lưu Uy." Lưu Uy rất bất đắc dĩ mà nói.
"Nghe được không, ông ta tên là Lưu Uy!" Lâm Trạch Dương mang vẻ mặt đắc ý mà nhìn Lưu Lý nói.
Đến bây giờ, nếu mà Lưu Lý còn không phân biệt được tình huống, thì hắn ta thật sự đáng chết, cho nên lúc này khuôn mặt của hắn ta chỉ có thể vặn vẹo thành mướp đắng, trong lòng đã không biết đang oán thầm Lâm Trạch Dương bao nhiêu lần rồi, tao biết mày lợi hại rồi, nhưng mà mày còn dùng phương pháp như này để làm nhục tao?
Trời đất chứng giám, Lâm Trạch Dương thật sự không nghĩ như vậy! Lâm Trạch Dương là một người thành thật thiện lương, chưa bao giờ nói dối, cho nên cũng không muốn để cho mọi người nghĩ rằng hắn đang nói dối. Hắn chỉ đang thanh minh cho chính mình thôi, đây chẳng lẽ không phải là chuyện đáng để khen ngợi à?
"Lâm Trạch Dương à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?" Lưu Uy kéo đề tài trở lại.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Lưu Lý, sau đó nói: "Tên này muốn đánh nhau với tôi, cho nên tôi đang chuẩn bị luộc luôn người đứng sau của hắn ta, như vậy sẽ bớt được chút việc. À không, tôi đang chờ hắn ta gọi người đến.”
Trong thời gian ngắn Lưu Uy cũng không biết mình nên có biểu tình gì, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể đang bốc lên từng luồng khí lạnh, chỗ dựa của Lưu Lý không phải là chính mình à?
Vừa nghĩ đến cái giá trị vũ lực không giống người kia của Lâm Trạch Dương, Lưu Uy đã cảm nhận được trái tim của mình có chút chịu không nổi.
Sau đó, Lưu Uy không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, biết mình không có khả năng giấu diếm chuyện đứng sau, sau đó nhìn về phía Hoàng Chính.
Hoàng Chính bị Lưu Uy nhìn như vậy, thân thể không khỏi run lên, vừa rồi mình đã nói gì? Nói là tới giúp Lưu Lý xử lý?
Hoàng Chính không khỏi nhìn về phía cha của Lưu Lý, khuôn mặt của cha Lưu Lý đã nhăn thành một khối luôn rồi.
Chát!
Đột nhiên có một tiếng chát vang lên. Cha của Lưu Lý đã tát một phát vào mặt của Lưu Lý.
Lưu Lý mang vẻ mặt không hiểu sao, nhìn về phía cha của mình, hỏi: "Cha, người đây là muốn…"
"Quỳ xuống cho tao!" Cha của Lưu Lý cũng đau lòng lắm chứ, đây chính là con của mình mà, nhưng mà còn có cách nào khác nữa đâu, bây giờ cấp trên của mình đang muốn lấy lòng Lâm Trạch Dương, mà con trai lại đi đắc tội với Lâm Trạch Dương.
Miệng Lưu Lý há to ra, đã có thể nhét vào một nắm tay luôn rồi.
"Quỳ xuống! Có nghe thấy không!" Cha của Lưu Lý nhìn chằm chằm vào Lưu Lý, giống như Lưu Lý là kẻ thù giết cha của ông ấy vậy.
Lưu Lý chưa từng bị cha đối xử như vậy bao giờ, trong lòng tủi thân vô cùng, cha à, con là con của người mà!
Nhưng Lưu Lý lại không dám phản kháng, cắn chặt răng rồi quỳ xuống ở trước mặt hơn trăm người.
"Mày quỳ trước tao làm gì! Người mà mày phải xin lỗi là Lâm Trạch Dương, không phải tao!" Cha của Lưu Lý lại tát vào mặt Lưu Lý, thật sự là đang đau lòng muốn chết rồi, nhưng nếu Lưu Lý ngốc như vậy, sẽ hại chết cha của hắn!
Lưu Lý lại càng không hiểu gì, hắn ta cho rằng mình đã làm sai cái gì, nhưng thật không ngờ cha lại bắt hắn ta quỳ xuống xin lỗi Lâm Trạch Dương!
Không chỉ là Lưu Lý, tất cả mọi người ở đây cũng ngây ngẩn cả người, người vừa rồi đang không ai bì nổi, bây giờ lại quỳ xuống? Hơn trăm người này không phải là chỗ dựa vững chắc của Lưu Lý sao? Vì sao còn bắt Lưu Lý quỳ xuống xin lỗi Lâm Trạch Dương?
Mọi người không khỏi nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương rốt cục cũng hiểu được, thì ra Lưu Uy mà mình quen biết lại là chỗ dựa vững chắc của Lưu Lý.
"Thật ra Lưu Lý cũng không làm ra nhiều chuyện sai lầm đâu…" Lâm Trạch Dương ấp úng nói.
Cha của Lưu Lý lập tức nở nụ cười, nói: "Cảm ơn, cám ơn Lâm Trạch Dương, cảm ơn ngài đã độ lượng tha thứ..."
"Tôi cảm thấy hắn ta đã xin lỗi tôi rồi. Không phải ai cũng nói rằng làm sai thì phải chịu sự trừng phạt à? Mặc dù sai lầm này rất nhỏ, nhưng chúng ta cũng không thể dung túng được. Giờ trộm cái kim, lớn lại trộm cả vàng, chúng ta phải nắn từ nơi nhỏ nhất, không phải sao?"
Lâm Trạch Dương nhìn cha của Lưu Lý với một khuôn mặt nghiêm túc.
Cha của Lưu Lý không khỏi lại sửng sốt tại chỗ, logic của Lâm Trạch Dương rốt cuộc là gì thế, hắn không phải muốn tha cho Lưu Lý à, sao hắn lại không nói xong trong một hơi thế? Hắn làm như vậy sẽ khiến người khác lên cơn đau tim đấy, biết không thế?
"Có nghe thấy không?" Lưu Uy lạnh lùng nhìn cha của Lưu Lý mà nói.
Cha của Lưu Lý lúc này cũng lạnh lùng nói với Lưu Lý: "Dập đầu xin lỗi Lâm Trạch Dương đi, cam đoan sau này con sẽ không làm như vậy nữa."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!