“Tôi đang nằm mơ sao? Lâm Trạch Dương, anh đang đưa tôi về đấy à? Anh muốn nói chuyện với tôi rồi đúng không?”
Tạ Nghi đã tỉnh lại, cô phát hiện Lâm Trạch Dương đang cõng mình về. Bỗng nhiên Tạ Nghi cảm động, ngả đầu vào vai của Lâm Trạch Dương, trông giống như một con chim nhỏ ỷ lại vào con người vậy.
Phụ nữ có rất nhiều lúc giống như một loài động vật kì lạ, bọn họ có thể vì một vài câu nói mà đau buồn, cũng có thể vì một vài hành động mà cảm động đến hồ đồ, quên hết đi mọi nỗi muộn phiền của mình. Vậy nên khi tán tỉnh phụ nữ, bạn phải đánh được vào điểm này, đây mới là điểm quan trọng nhất.
“Á!” Đột nhiên Tạ Nghi kêu lên một tiếng, cả người ngã xuống dưới đất, sau đó cô nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt hoang mang.
“Mệt chết tôi mất, sao cô lại nặng như thế chứ. Nếu cô đã tỉnh rồi thì tự mình đi đi.” Lâm Trạch Dương vội gạt đi mồ hôi trên trán, anh không phải là người sử dụng sức lực của mình vào những việc vô nghĩa.
Tạ Nghi không khỏi nghiến chặt răng lần nữa, trong lòng thầm mắng Lâm Trạch Dương: Chúc anh cả đời này không tìm được bạn gái.
Tạ Nghi miễn cưỡng tự mình đứng dậy, nhưng cô vừa đứng được một nửa thì cơ thể lại run lên, cô uống quá nhiều rồi.
Lâm Trạch Dương vội vàng đỡ lấy Tạ Nghi, anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Vẫn nên để tôi đưa cô về thì hơn.”
Tạ Nghi lại một lần nữa cảm động.
“Nhưng mà tí nữa cô phải gọi xe cho tôi đấy, tôi không thể lãng phí cả thời gian lẫn tiền bạc được.” Lâm Trạch Dương là một người sống rất tính toán, sau khi anh có Manh Manh lại càng chi li hơn.
Tạ Nghi hận không thể dùng một quyền gõ đầu Lâm Trạch Dương thành một cái đầu heo, nhưng bây giờ cô đang rất say, đến mức phải để Lâm Trạch Dương đưa cô về nhà. Cô chỉ có thể tức giận nói: “Tôi cho, tôi cho. Tôi cho anh gấp đôi tiền xe là được rồi chứ gì.”
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, sau đó nói rằng: “Thật ra cũng không cần nhiều như vậy, nhưng nếu cô đã có lòng cho thì tôi cũng có lòng nhận. Mà giả dụ cô muốn cho thêm thì cũng được, đừng cảm thấy ngại nhé.”
Tạ Nghi suýt chút nữa thì ngất xỉu, không hiểu rốt cuộc ai mới là người nên ngại ngùng đây. Người đàn ông to lớn như anh đưa một người phụ nữ về nhà, vậy mà còn đòi hỏi người ta đưa tiền taxi, người ta đã đưa tiền rồi anh cũng dám nhận, lại còn là nhận gấp đôi.
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương liền gọi một chiếc xe, sau đó xe chạy thẳng về nhà Tạ Nghi.
Hoàn cảnh gia đình của Tạ Nghi cũng ở mức ổn, cô có một căn nhà ở một khu dân cư tầm trung. Theo như lời Tạ Nghi nói thì căn nhà này là do bố mẹ mua cho cô và em trai.
Nhưng khi Tạ Nghi nhắc đến em trai mình, tâm trạng cô có vẻ không được tốt lắm. Cô cũng không muốn nhắc quá nhiều về em trai, quan hệ giữa hai người hình như không hòa thuận.
Lâm Trạch Dương đưa Tạ Nghi về đến tầng dưới rồi đi về nhà luôn. Dù sao thì giờ cũng không còn sớm nữa, anh còn phải về nhà xem phim hoạt hình “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám”, quan trọng nhất là ở nhà còn đang có một đống đồ ăn vặt, nếu anh về nhà muộn thì lỡ như Manh Manh ăn hết đồ ăn vặt thì phải làm sao.
Tạ Nghi cũng không giữ Lâm Trạch Dương lại, cô đi về phòng của mình.
Tạ Nghi đi đến trước cửa phòng, cô chuẩn bị lấy chìa khóa nhà ra thì phát hiện cửa nhà đã tự mở rồi.
Tạ Nghi nhìn thấy khung cảnh trong nhà, cô không thể không cau mày chặt lại.
Lúc này em trai của Tạ Nghi là Tạ Quang Minh đang quỳ trên mặt đất, trước mặt cậu ta là mấy người đàn ông vạm vỡ, người dẫn đầu là một người trẻ tuổi.
Những người này ăn mặc xa xỉ, vẻ mặt lại bẩn thỉu, vừa nhìn là biết bọn chúng không phải người đàng hoàng gì.
“Các người là ai, tại sao lại ở trong nhà của tôi? Mau cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Tạ Nghi lạnh lùng nhìn mấy người kia.
“Tạ Quang Minh, đây là chị gái của mày đúng không. Nhìn xinh đẹp phết nhỉ.” Người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu đoàn người nhìn Tạ Nghi cười bỉ ổi, ánh mắt của hắn ta làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Tạ Quang Minh trên mặt tràn đầy nụ cười, cậu ta vội vàng trả lời: “Thanh đại ca, tôi đã nói rồi mà, chị gái tôi rất xinh đẹp, đã vậy còn chưa từng yêu đương bao giờ, chị ấy vẫn còn trong trắng đấy.”
Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi được gọi là Thanh đại ca sáng lên, hắn ta liếc nhìn Tạ Nghi từ trên xuống dưới, nụ cười kéo đến tận mang tai.
Tạ Nghi lại càng cau mày chặt hơn, cô lạnh lùng nhìn Tạ Quang Minh rồi nói với cậu ta: “Tạ Quang Minh, những người này là ai? Em đuổi họ đi cho chị ngay lập tức.”
Thanh đại ca cười lớn, hắn ta nhìn Tạ Nghi rồi nói: “Chị gái, đừng kích động như vậy chứ. Chúng tôi cũng có phải người xấu gì đâu, em trai chị nợ tiền cờ bạc của chúng tôi nên bây giờ chúng tôi đến tìm cậu ta trả nợ. Chúng tôi đều là người đàng hoàng đó.”
Tạ Nghi nhịn không được mà cắn chặt môi, tính cách của em trai mình như thế nào cô hiểu rất rõ, vậy nên cô biết những gì Thanh đại ca nói là sự thật.
Tạ Nghi cắn chặt răng, nói với bọn họ: “Em tôi nợ các người là chuyện của nó, bây giờ các người đi ngay ra khỏi nhà của tôi, tôi không muốn nhìn thấy các người!”
“Chậc chậc, chị gái vô tâm quá. Chẳng nhẽ chị lại muốn nhìn em trai mình chết sao, số tiền mà cậu ta vay nợ không nhỏ đâu, ngay cả chị bán căn nhà này đi cũng không đủ trả nợ. Nếu cậu ta không trả đúng hẹn thì chúng tôi thực sự phải đưa cậu ta vào chỗ chết đấy.” Thanh đại ca nói vô cùng chậm rãi, ánh mắt hắn ta vẫn dán chặt vào người Tạ Nghi.
“Thanh đại ca, Thanh đại ca, anh đừng giết tôi mà. Tôi sẽ đưa anh căn nhà này, còn nữa, còn nữa, không phải anh nói chị tôi xinh đẹp sao, anh có thể để chị ấy làm bạn gái của anh mà. Nếu anh chơi chán rồi thì anh hãy vứt chị ấy đi. Xin anh đừng giết tôi mà.”
Tạ Quang Minh vội vàng kêu lên.
Tạ Nghi mở to hai mắt, trong mắt đã không còn tiêu cự, đây là em trai ruột của mình sao? Vậy mà cậu ta cứ thế bán đứng cô đi. Tạ Nghi đột nhiên cảm thấy bản thân không còn trái tim và linh hồn nữa. Xã hội bây giờ rốt cuộc đen tối đến mức nào chứ, nhân tính cũng đã xấu xa đến mức nào chứ.
“Tạ Quang Minh, mày cũng biết điều thật đấy. Mày biết điều vậy thì tao sẽ nể tình cho mày thêm ba tháng nữa. Ba tháng này mày đưa chị mày cho tao và anh em chơi đi, haha.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!