“Có người đã tới biệt thự”.
Giọng Tiêu Viễn không lớn nhưng làm vẻ mặt hai chị em nhà họ Tô thay đổi.
“Chẳng lẽ có trộm à?”
Tô Tiểu Manh đoán, nhưng thấy phòng khách không có gì thay đổi cả, lại cảm thấy không đúng, nếu có trộm thì nhất định sẽ lục soát khắp nơi!
Sau khi Tiêu Viễn xác nhận không có gì nguy hiểm, anh cất bước tiến vào phòng khách, cẩn thận quan sát.
“Tiêu Viễn, anh đừng giả thần giả quỷ được không? Trong nhà không có gì thay đổi cả, làm gì có người tới chứ!” Tô Tiểu Manh ngồi xuống sô pha, bất mãn nói.
Tiêu Vẫn không để ý tới Tô Tiểu Manh mà chỉ đi lại trong phòng khách, thỉnh thoảng dừng chân lại, tìm kiếm gì đó.
“Này, Tiêu Viễn, tôi đang nói chuyện với anh đấy…” Tô Tiểu Manh thấy Tiêu Viễn không để ý tới mình, không khỏi nổi giận.
“Tiểu Manh, đừng ồn nữa!” Tô Ngọc nhíu mày, cô cảm thấy Tiêu Viễn sẽ không mắc sai lầm.
“Chị, chị đừng nghe tên này, nếu thật sự có trộm thì nhà đã bị bới loạn hết lên rồi…”
“Ai bảo tới biệt thự là để trộm đồ chứ?” Tiêu Viễn trả lời lại.
“Hứ, tới biệt thự không trộm, chẳng lẽ là đến tặng đồ sao?”
Tiêu Viễn cười nhạt, xòe bàn tay ra, để lộ ra thứ gì đó to bằng móng tay: “Cô thật sự đã đoán đúng rồi, người tới không phải để trộm đồ, mà là tặng đồ!”
“Đây là cái gì?”
"Máy nghe lén!"
"Cái gì cơ? Máy nghe lén?" Vẻ mặt Tô Ngọc hoàn toàn thay đổi, đối với cô, chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả có trộm vào biệt thự!
Tiêu Viễn gật đầu: “Đúng vậy, loại máy nghe lén này có thể nghe được ở phạm vi 30 mét, nói cách khác, nó đủ để bao trùm toàn bộ phòng khách…”
“Tiêu Viễn, đây không phải là máy nghe lén anh tự tạo ra rồi nhân cơ hội thể hiện tầm quan trọng của anh đấy chứ?” Tô Tiểu Manh bỗng nhiên nhìn chằm chằm Tiêu Viễn, nói.
Tiêu Viễn sửng sốt, ngay sau đó dở khóc dở cười: “Tôi cần phải làm vậy sao?”
“Nếu không phải anh thì làm sao mà máy nghe lén đột nhiên xuất hiện được?’
“Làm sao tôi biết chứ!” Tiêu Viễn bất lực, anh nghĩ ra cái gì đó, nhìn về phía Tô Ngọc: “Có khi nào là đối thủ thương nghiệp của cô, hoặc là…”
“Chắc là đối thủ thương nghiệp đó!” Tô Ngọc không đợi Tiêu Viễn nói xong, đột ngột ngắn lời, đưa mắt ra hiệu với anh.
Tiêu Viễn thắc mắc, nhưng lại không nói thêm điều gì nữa.
“Đối thủ thương nghiệp? Bây giờ người trong thương trường đều đê tiện như vậy sao?” Tô Tiểu Manh cau mày, nói.
“Thương trường như chiến trường, các loại thủ đoạn ùn ùn không dứt… Tiêu Viễn, chỉ có mỗi chiếc máy nghe lén này thôi sao?”
“Trong phòng khách chỉ có một cái này, còn trên lầu… tôi phải lên kiểm tra đã!”
Vẻ mặt Tô Ngọc thay đổi: “Vậy anh mau lên lầu kiểm tra đi, nhìn xem có phải vẫn còn máy nghe lén nữa không…”
“Nếu thật sự có máy nghe lén cũng không sao, lỡ như lại có một cái camera mini thì… Mẹ ơi, chẳng phải sẽ bị lộ hàng hết ư?" Tô Tiểu Manh cảm thấy hơi căng thẳng.
Dưới sự thúc giục của hai cô gái, Tiêu Viễn lên lầu đi lướt qua một vòng, kết quả, ở trong phòng của Tô Ngọc lại phát hiện thêm một cái máy nghe lén nữa!
Chuyện đã rất rõ ràng, đối phương trang bị máy nghe lén chính là nhắm vào Tô Ngọc!
“Chị, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?” Tô Tiểu Manh nhìn hai cái máy nghe lén trên bàn, nhịn không được nói.
Tô Ngọc lắc đầu: “Không thể báo cảnh sát, mà dù có báo thì cũng vô dụng thôi”.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Lần này chúng ta phát hiện ra, ai biết lần sai bọn họ còn tiếp tục lắp thêm…”
Tô Ngọc nghe được lời này cũng cảm thấy hơi lo lắng, rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ… Nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt.
Tiêu Viễn để ý tới vẻ mặt Tô Ngọc, nghĩ rằng cô đang lo lắng chuyện máy nghe lén, cười nói: “Hai người không cần lo quá đâu, tôi có cách!”
“Cách gì?”
Tiêu Viễn về phòng lấy HER ra và giới thiệu hết các chức năng của nó: “Chỉ cần nó luôn được bật là có thể chặn hết mọi thứ, không cần lo bị nghe trộm hay quay lén!”
Tô Ngọc thở phào nhẹ nhõm, còn Tô Tiểu Manh lại trừng mắt, đáng chết, thì ra đêm qua camera không quay được là do tên khốn này giở trò quỷ!
Tiêu Viễn ý thức được tác dụng của HER, bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt như muốn giết người của Tô Tiểu Manh, nghĩ thầm trong lòng, thôi chết, lộ rồi!
“Tiêu Viễn, cứ tạm thời bật HER lên trước đi, đặt ở nơi kín đáo một chút… chuyện máy nghe lén, chúng ta còn phải điều tra từ từ!” Tô Ngọc nói xong, đứng dậy: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người đi nghỉ ngơi đi!”
“Được, vậy tôi về phòng trước đây!” Tiêu Viễn chột dạ, sợ Tô Tiểu Manh gây phiền phức cho anh, vội vàng cầm hai cái máy nghe lén rồi trở về phòng.
“Tiểu Manh, chuyện máy nghe lén, em không cần quan tâm, chị sẽ xử lý tốt chuyện này. Mai còn phải đi học, em ngủ sớm đi!”
“Dạ”.
Tô Tiểu Manh vốn định tìm Tiêu Viễn tính sổ, thấy chị gái nhìn mình chằm chằm thì không còn cách nào khác, chỉ có thể trở lại phòng mình.
Sau khi em gái lên lầu, vẻ mặt Tô Ngọc tràn đầy lo lắng, rốt cuộc là ai đã cài máy nghe lén vào đây?
…
Trong phòng khách, Tiêu Viễn nhìn hai cái máy nghe lén, vẻ mặt nghiêm trọng, đây không phải máy nghe lén bình thường mà là máy nghe lén thế hệ thứ bảy mới nhất do quân đội Đảo Quốc nghiên cứu chế tạo!
Nếu chỉ là đối thủ thương nghiệp bình thường, sao lại có thể có được máy nghe lén của quân đội Đảo Quốc chứ?
Hơn nữa, Tô Ngọc dường như có lý do gì đó khó nói, cô đang giấu giếm điều gì?
“Xem ra, chuyện này không đơn giản chỉ là một bức thư uy hiếp!” Tiêu Viễn nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng mà, mặc kệ là như thế nào, nếu anh đã đồng ý với Tô Vân Phi thì nhất định phải làm được, dù có xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ bảo vệ tốt chị em nhà họ Tô, thần tới giết thần, Phật tới giết Phật!
Tiêu Viễn suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra được gì, cũng lười nghĩ, ném hai cái máy nghe lén sang một bên, rửa mặt đi ngủ!
Đêm đó, Tiêu Viễn không ngủ yên được, anh mơ thấy Tô Vân Phi đã chết trong biến cố nửa tháng trước…
Trong giấc mơ, Tô Vân Phi cả người đầy máu, đứng trước mặt anh, cho tới khi… ngã xuống đất!
Lúc sáu giờ, Tiêu Viễn mở mắt, anh không rời giường luôn mà nhìn lên trần nhà trắng muốt, ngơ ngác một hồi.
Thật lâu sau, Tiêu Viễn thở phào một hơi, đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra phòng khách.
Một bữa sáng thơm ngon và hấp dẫn đã được bày sẵn trên bàn.
Điều này khiến Tiêu Viễn không nhịn được cười nhẹ, ai bảo nữ tổng giám đốc là phải lạnh lùng như một tảng băng chứ?
Nhìn Tô Ngọc mà xem, cô chính là một nữ thần điển hình cho mẹ hiền vợ đảm!
Trong lúc Tiêu Viễn đang suy nghĩ miên man, Tô Ngọc bước ra từ trong bếp, chào hỏi anh.
“Tối hôm qua cô ngủ không ngon sao?” Tiêu Viễn thấy sắc mặt Tô Ngọc nhợt nhạt, quan tâm hỏi thăm.
“Cả đêm không tài nào ngủ được”.
“Vì chuyện máy nghe lén sao?”
“Phải”.
“Không phải lo, mọi việc đã có tôi rồi”. Tiêu Viễn an ủi nói.
Tô Ngọc miễn cưỡng cười, gật đầu: “Ừ, may mà có anh, nếu không…”
“Ha ha, nếu có tôi ở đây, dù trời có sập tôi cũng có thể gánh vác, không để chị em các cô bị thương đâu!”
Nghe được lời này, trái tim Tô Ngọc khẽ run lên, ngoại trừ anh cả, Tiêu Viễn là người đàn ông đầu tiên nói như vậy với cô!
“Tiểu Manh có biết cô nhận được tin uy hiếp không?” Tiêu Viễn nghĩ tới tối hôm qua Tô Ngọc không cho mình nói, hỏi.
“Ừm, con bé không biết, tôi không muốn để nó lo lắng”.
Tiêu Viễn gật đầu, cô đúng là một người chị tốt!
Vài phút sau, Tô Tiểu Manh xuống lầu.
Vì có chị gái ở đây, cô bé không thể gây phiền phức cho Tiêu Viễn, hung hăng trừng mắt với anh một cái, sau đó bắt đầu ăn sáng.
Cơm nước xong xuôi, ba người rời khỏi biệt thự, trước tiên cứ đưa Tô Tiểu Manh tới trường như thường lệ, sau đó tới công ty.
Vốn dĩ Tiêu Viễn định tới thẳng bộ phận an ninh, nhưng sau khi nghĩ tới điều gì đó, anh lại đi vào văn phòng cùng với Tô Ngọc.
Vừa vào cửa, Tiêu Viễn nhướng mày.
"Làm sao vậy?"
“Văn phòng, cũng bị người ta cài máy nghe lén!” Tiêu Viễn nói xong, cẩn thận tìm kiếm, rất nhanh chóng đã tìm ra một cái máy nghe lén giống y hệt ở biệt thự!
Vẻ mặt Tô Ngọc trở nên khó coi, ở trong văn phòng mà cũng có máy nghe lén sao?
“Sếp Tô, trong công ty chắc phải có video giám sát chứ?” Tiêu Viễn cầm máy nghe lén, vẻ mặt lạnh lùng.
“Có, có giám sát!” Tô Ngọc nghe vậy, vội vàng gật đầu.
“Tôi đi kiểm tra xem có phát hiện gì không đã”.
“Tôi đi với anh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!