Mặc dù giọng nói của Lưu Đại Khuê không lớn, nhưng lại nghe cực kì khinh thường và khiêu khích!
Tiêu Viễn nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Lưu Đại Khuê, đột nhiên nở nụ cười, không tới phiên anh quơ tay múa chân sao?
"Cậu cười cái gì?" Lưu Đại Khuê đứng lên: "Nhóc con, để tôi nói lại lần nữa, Đinh Lực là thành viên của bộ phận an ninh chúng tôi, tôi bảo cậu ta làm cái gì thì cậu ta phải làm cái đấy! Cậu muốn che chở cậu ta? Được rồi, nếu cậu có năng lực thì cũng để cậu ta làm vệ sĩ cho sếp Tô luôn đi!"
"Anh Viễn, kệ đi, nếu để em đi trực cũng không sao...” Đinh Lực thấy Lưu Đại Khuê uy nghiêm, nhỏ giọng kéo Tiêu Viễn thuyết phục.
"Chính xác, thấy không? Ngay cả bản thân Đinh Lực cũng không có ý kiến, cậu đừng đứng ra làm oai ở đây!" Lưu Đại Khuê chế nhạo: "Các người đều là Bồ Tát qua sông, còn chưa chắc đã bảo vệ được bản thân mà còn nghĩ đến việc đứng ra bảo vệ người khác? Thay vì lo lắng cho người khác, tôi thấy cậu nên nghĩ xem mình muốn ở bệnh viện nào thì tốt hơn!"
Tiêu Viễn nghe vậy thì nhíu mày: "Ý anh là sao?"
"Không gì cả, tôi chỉ là đang nhắc nhở cậu đừng có mà xen vào việc của người khác!"
Lưu Đại Khuê không nói nhiều, hắn sợ nếu nói quá nhiều sẽ dọa thăng nhóc này chạy mất dạng, vậy thì làm sao hẳn trả thù được?
"Vậy 'việc của người khác' hôm nay thì tôi nhất định phải xen vào rồi?"
Nụ cười trên mặt Tiêu Viễn đã biến mất, anh sẽ dùng ngọn đuốc đầu tiên của quan mới để đốt cháy tên này trước đã!
"Xen vào? Cậu dựa vào cái gì mà xen vào?"
Lưu Đại Khuê không nhường một tấc nào, với hai cao thủ của Nhậm Khôn trợ giúp, hắn bây giờ không sợ Tiêu Viễn chút nào. Hắn không cần phải chịu đựng như ngày hôm qua, bị sỉ nhục trong chính văn phòng của mình.
Theo ý kiến của hắn, cho dù Tiêu Viễn là cao thủ hạng nhất, thực lực ngang hàng với cấp Binh Vương thì sao chứ?
Bây giờ, chỉ cần hắn gọi Nhậm Khôn là được, người ấy lập tức sẽ dẫn theo hai cao thủ hạng nhất tới!
Thực lực ngang nhau, hai chọi một, hoàn toàn có thẻ ung dung đánh bẹp Tiêu Viễn, đánh anh đến mức quỳ xuống cầu xin tha thứ!
Đến lúc đó, hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội nhổ cỏ tận gốc, hắn muốn Tiêu Viễn biết nếu dám đắc tội Lưu Đại Khuê này thì nhất định phải quỳ xuống cút khỏi công ty!
Nhân viên bộ phận an ninh trong văn phòng cũng nhìn sang bên này, mặc kệ hôm qua có ở đó hay không thì bọn họ cũng đã nghe nói đến mâu thuẫn giữa Tiêu Viễn và Lưu Đại Khuê!
Đặc biệt là mấy người trẻ tuổi bị đánh trong phòng tập thể dục cũng cười khinh bỉ, thăng oắt, xem thử hôm nay cậu sẽ có kết cục gì!
Ánh mắt Tiêu Viễn quét qua mọi người, nhìn vào biểu cảm của bọn họ, ngay khi chuẩn bị lên tiếng thì nghe thấy một giọng nói dễ chịu và bá đạo vang lên từ cửa: "Dựa vào việc bây giờ cậu ấy là trưởng bộ phận an ninh!"
Nghe được âm thanh, mọi người theo bản năng nhìn về phía cửa vào, khi nhìn thấy người, tất cả đều sửng sốt!
"Hehe, chị Lan, chị đến rồi”. Tiêu Viễn nhìn Tân Lan mỉm cười, tới thật đúng lúc!
"Trợ lý Tân, sao cô lại ở đây?" Gần như cùng lúc đó, Lưu Đại Khuê cũng lên tiếng, mắt lóe lên một tia lửa, má nó, đúng là tuyệt phẩm!
Tân Lan cầm trong tay một tập hồ sơ, đi giày cao gót duyên dáng bước vào, cạch cạch, cạch cạch, bước từng bước chậm rãi.
"Chào trợ lý Tân!" Các nhân viên bộ phận an ninh khác lần lượt chào hỏi, giọng điệu rất cung kính.
Mọi người đều biết, trong công ty, mặc dù Tần Lan tuy chỉ là trợ lý trên danh nghĩa nhưng thực tế lại nắm giữ quyền lực không nhỏ. Ngay cả phó giám đốc công ty và một số trưởng phòng của các bộ phận cũng phải nể mặt cô ta!
Cho nên, khi những nhân viên bảo vệ này nhìn thấy cô ta cũng giống như nhìn thấy Tô Ngọc!
Tân Lan gật đầu, nhìn Lưu Đại Khuê: "Tôi đến đây để thông báo bổ nhiệm nhân sự!"
"Bổ nhiệm nhân sự?" Lưu Đại Khuê cảm thấy kỳ lạ, ở bộ phận an ninh có người được thay đổi chức vụ sao?
Đột nhiên, hẳn nghĩ đến một khả năng, hẳn vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ mình sẽ được thăng chức lên trưởng bộ phận an ninh?
Đúng rồi, nhất định là thế!
Dù hiện tại bộ phận an ninh có hai chủ quản nhưng người còn lại luôn ở nhà máy, bình thường cũng không có cơ hội để thể hiện gì cả!
Còn hản gần đây cũng làm vệ sĩ và lái xe cho sếp Tô, hẳn hắn đã làm rất tốt cho nên sếp Tô mới bổ nhiệm hẳn làm trưởng bộ phận an ninh!
Đúng vậy, chắc chắn là thế, vừa rồi Tân Lan hình như cũng nói gì đó về trưởng bộ phận an ninh... chäc chản là hẳn được thăng chức!
Nghĩ đến đây, Lưu Đại Khuê đẩy Đinh Lực bên cạnh qua một bên, nhanh chóng đi tới trước mặt Tần Lan: "Trợ lý Tần, có phải là bổ nhiệm trưởng bộ phận an ninh không?"
"Đúng vậy, là về việc bổ nhiệm trưởng bộ phận an ninh
"Hả?" Khi Lưu Đại Khuê nghe thấy điều này đã vui mừng khôn xiết: "Trợ lý Tân, cảm ơn sự tin tưởng của sếp Tô, tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cô ấy và sẽ hoàn thành tốt công việc của một trưởng phòng!"
Tiêu Viễn mỉm cười, cái não ngu ngốc phẳng lì này có trí tưởng tượng phong phú ghê!
"Chủ quản Lưu, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, vị trí trưởng phòng không hề bổ nhiệm anh”. Tân Lan thương hại nhìn Lưu Đại Khuê, chậm rãi lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Lưu Đại Khuê cứng đờ, không phải hắn? Trong bộ phận an ninh, ai có đủ tư cách làm trưởng phòng.
ngoài hắn kia chứ?
"Vậy ai sẽ là trưởng phòng?”
"Tiêu Viễn!" Tân Lan nhìn Tiêu Viễn, đọc nội dung bổ nhiệm: "Từ nay về sau, Tiêu Viễn sẽ là trưởng bộ phận an ninh”.
"Cái gì?" Lưu Đại Khuê mở to hai mắt, vẻ mặt đầy hoài nghỉ: "Tiêu Viễn? Sao có thể được, sao cậu ta có thể thành trưởng bộ phận an ninh được kia chứ?"
Tân Lan mở tài liệu, lấy nghị định bổ nhiệm từ trong đó ra: "Đây là nghị định bổ nhiệm do sếp Tô cấp, có chữ ký của sếp Tô, nếu anh không tin thì có thể xem qua!" Nói rồi, cô ta đưa nghị định bổ nhiệm cho Lưu Đại Khuê.
Lưu Đại Khuê cầm lấy, cẩn thận nhìn, càng nhìn thì vẻ mặt của hắn càng xấu xí, không thể nào, làm sao có thể giao vị trí trưởng phòng cho Tiêu Viễn chứ?
Biểu cảm của những người khác cũng khác nhau, có người vui, có người lo lắng, nhưng ai cũng biết bộ phận an ninh sắp có biến hóa lớn!
“Chủ quản Lưu, không phải anh vừa nói không đến lượt tôi quơ tay múa chân với việc của bộ phận an ninh sao? Làm sao. bây giờ? Giờ đã đến lượt chưa? Ngoài ra, tôi còn nói tôi sẽ xen vào việc của người khác, hình như anh còn hỏi tôi dựa vào đâu nhỉ? Vậy nên ngay bây giờ tôi sẽ trả lời anh, dựa vào tôi là trưởng phòng của bộ phận an ninh, vậy được chưa?"
Dựa vào tôi là trưởng phòng của bộ phận an ninh!
Nghe được câu này, thân thể Lưu Đại Khuê run rẩy, sao câu này lại quen thuộc như vậy?
Đúng vậy, hắn còn nhớ rõ, lời đầu tiên của Tân Lan lúc đi vào chính là 'Dựa vào cậu ấy là trưởng bộ phận an ninh!
Vừa rồi hắn không nghe rõ, cũng không nghĩ tới, nhưng lúc. này hắn đột nhiên nhớ ra, đây giống như một cái tát lớn vào mặt, tát thẳng vào mặt hẳn!
"Không, làm sao có thể, sếp Tô làm sao có thể để một người vừa mới đến công ty hai ngày làm trưởng phòng chứ? Tôi không tin!" Lưu Đại Khuê trừng mắt nhìn Tân Lan, lớn tiếng quát lên.
"Chủ quản Lưu, thứ anh có trong tay chính là quyết định bổ nhiệm có chữ ký của sếp Tô”. Tân Lan lạnh nhạt nói.
"Tôi không tin, tại sao lại là cậu ta, cậu ta mới đến công ty được hai ngày mà lại có thể làm trưởng phòng? Tôi đã ở trong công ty lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao...” Lưu Đại Khuê không cam lòng hét lên.
"Nếu anh không phục thì có thể đến gặp sếp Tô!" Giọng điệu của Tân Lan trở nên lạnh lùng: "Về phần công lao với khổ lao, đừng nói là anh không có, cho dù anh có thì công ty cũng đã trả tiền cho anh, đó là nghĩa vụ công việc của anh!"
Lưu Đại Khuê sững sờ, nhưng vẫn không thể chấp nhận: "Không, tôi không tin...”
"Nhân tiện, tôi cũng phải nhắc nhở chủ quản Lưu, anh hãy xem kỹ nghị định bổ nhiệm đi, có một điều khoản đề Tiêu Viễn có quyền đưa ra bất kỳ quyết định nào liên quan đến nhân sự của bộ phận an ninh mà không cần báo cáo với phòng nhân sự và văn phòng chủ tịch! Điều này có nghĩa là gì, tôi nghĩ chủ quản Lưu nên hiểu, đúng không?”
Trái tim Lưu Đại Khuê run lên, đương nhiên hẳn hiểu ý của câu này, đây là Thượng Phương Bảo Kiếm mà Tô Ngọc đưa cho Tiêu Viễn, anh sẽ hoàn toàn có thể tiền trảm hậu tấu, trục xuất bất cứ ai trong bộ phận an ninh!
“Tiêu Viễn, chúc mừng!" Tần Lan lười quan tâm Lưu Đại Khuê nữa mà mỉm cười quay sang Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn gật đầu, cười nói: "Hehe, cảm ơn sự tin tưởng của sếp Tô, tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cô ấy...
Lời này, Lưu Đại Khuê cũng vừa mới nói, bây giờ nghe Tiêu Viễn nói như vậy lại cảm thấy cực kì chói tai, hắn cảm thấy mình giống như một tên hề nhảy nhót, bây giờ lại có người tát hẳn bẹp dí trên đất!
"Vì đã đưa nghị định bổ nhiệm đến nên tôi đi trước đây, nếu có vấn đề gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào! Cho dù là sếp Tô hay tôi, chúng tôi đều sẽ hỗ trợ hết mình cho công việc của cậu, cứ tiếp tục làm việc của cậu đi!" Tân Lan để lại một câu như vậy rồi quay đi.
Cạch cạch cạch, tiếng giày cao gót dần dần biến mất, bộ phận an ninh vẫn chìm trong im lặng, dường như mọi người vẫn chưa định thân lại sau sự thay đổi đột ngột này!
Ánh mắt Tiêu Viễn quét qua mọi người, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đinh Lực!"
"Hả? Anh Viễn, có chuyện gì vậy?" Đinh Lực bừng tỉnh, nhìn Tiêu Viễn với vẻ mặt nể phục, thật kiêu ngạo, ôi idol!
“Lát nữa tôi sẽ đổi biển hiệu trong văn phòng thành biển "trưởng bộ phận an ninh, và thêm 'chủ quản vào chung, cậu thấy sao?" Tiêu Viễn chỉ vào tấm biển ở cửa văn phòng, cố ý nói.
"Vâng, anh Viễn... Không, trưởng phòng Tiêu mới đúng!" Đỉnh Lực gật đầu thật mạnh, mặc dù bản chất cậu ta hèn nhát, nhưng không phải kẻ ngốc, cậu ta biết mình sẽ không phải chịu đựng sự ức hiếp nữa!
Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, những người còn lại của bộ phận an ninh cũng phản ứng, đúng vậy, bộ phận an ninh thực sự thay đổi rồi!
Ngoại trừ đám thuộc hạ trung thành của Lưu Đại Khuê, những nhân viên an ninh khác đều nặn ra khuôn mặt tươi cười, bước lên phía trước chúc mừng: "Chúc mừng trưởng phòng Tiêu...”
"Hehe, tôi là người mới ở đây, nếu có điều gì chưa làm tốt, xin các vị đồng nghiệp hướng dẫn!" Tiêu Viễn không hống hách như khi đối mặt với Lưu Đại Khuê, mà mỉm cười thân thiện, chào hỏi từng người một.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!