Chuông điện thoại vang lên, Tiêu Viễn trả lời điện thoại.
“Alo, Tô Ngọc, cô xong chưa?”
Tô Tiểu Manh thấy là chị mình gọi đến, lỗ tai vểnh lên, muốn nghe xem bên kia nói gì.
“Vẫn chưa làm xong, anh và Tiểu Manh có ở nhà không?” Giọng Tô Ngọc hơi mệt mỏi.
“Không, bọn tôi ở...” Tiêu Viễn nói đến đây, thấy Tô Tiểu Manh xua tay, trong lòng lung lay, sửa lời nói: “Bọn tôi đang ăn cơm, ăn xong sẽ về nhà.”
Thấy Tiêu Viễn nói vậy, Tô Tiểu Manh thở phào nhẹ nhõm, nếu để chị ấy biết bọn họ ra ngoài đua xe, nhất định sẽ không vuil
*Ừ, vậy hai người nhớ cẩn thận, tôi vừa nhận được một cái email.”
Tiêu Viễn cau mày, trầm giọng hỏi: “Nói gì?” “Vẫn là một lá thư đe dọa, nói trong vòng một tuần, sẽ khiến tôi đẹp mặt.”
“Một tuần? Vậy chúng ta chờ xem!” Tiêu Viễn cười khẩy, bây giờ anh không sợ đối phương ra tay, mà chỉ sợ đối phương không ra tay!
Kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối, thường là những kẻ đáng sợ nhất, vì vậy Tiêu Viễn chỉ mong sao bọn chúng ra tay càng sớm càng tốt!
Đến khi đó, hai bên là lừa hay ngựa, kéo ra nhìn, xem thủ đoạn của ai cao hơn!
“Ừ, đợi gặp mặt rồi nói tiếp, tôi làm việc tiếp đây.”
“Được” Tiêu Viễn gật đầu, cúp điện thoại, nheo mắt, cuối cùng cũng xuất hiện rồi ư?
“Hai người nói gì vậy?”
Thấy Tiêu Viễn cúp điện thoại, nhưng vẫn không nói gì, Tô Tiểu Manh không nhịn được hỏi.
“Há, không có gì, chỉ hỏi chúng ta đang làm gì thôi...”
“Thật không?”
Tô Tiểu Manh nghỉ ngờ nhìn Tiêu Viễn.
“Dĩ nhiên là thật, tôi lừa cô làm gì!” Tiêu Viễn cười nói: “Tôi còn nói dối chị cô, rằng chúng ta ra ngoài ăn cơm... nói đi, tối nay muốn ăn gì, tôi đãi!”
“Tôi muốn ăn hải sản.”
“Được, vậy chúng ta ăn hải sản.” Tiêu Viễn gật đầu: “Cơm nước xong, chúng ta đến công ty đón chị cô tan ca!
Nhớ đấy, tuyệt đối không được lỡ miệng, đừng nói chúng ta đi đua xe đấy!”
Tô Tiểu Manh bĩu môi: “Anh nghĩ tôi ngu sao? Tôi khẳng định sẽ không nói!”
“Haha, vậy xem như đây là bí mật nhỏ của hai chúng ta, chuyện cô yêu sớm, tôi sẽ không nói với cô ấy.”
“Ai yêu sớm chứ!” Tô Tiểu Manh trừng mắt, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Tôi không hề yêu sớm!”
“Không phải Doãn Hạ thích cô sao? Đây cũng tính là yêu sớm!”
“Thích tôi, là yêu sớm ư?” "Đúng vậy!"
“Xi, như lời anh nói, từ lúc học mẫu giáo tôi đã yêu sớm rồi!" Tô Tiểu Manh tức giận nói.
“Ôi ôi, Tiểu Manh, không thể tự khen mình như vậy được đâu?”
“Vốn là, tiểu thư tôi đây trời sinh đã đẹp, từ hồi học. mẫu giáo đã có rất nhiều bạn nam thích rồi!”
“Đúng đúng đúng, cô được người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, được chưa?” Tiêu Viễn dở khóc dở cười, cô bé này tự luyến quá.
Tô Tiểu Manh tránh khỏi sự quấy rầy của Doãn Hạ, †âm trạng rất tốt, thái độ đối với Tiêu Viên cũng không. còn tệ nữa, đặc biệt là cô còn có ý đồ riêng, còn tàn độc hơn, chắc chắn sẽ có kịch hay.
Hai người trò chuyện câu được câu không, nói một hồi, lại nhắc đến chiếc xe đua vừa rồi.
“Tiêu Viễn, anh có thể dạy tôi chơi đua xe không?”
Tô Tiểu Manh thấy gần như đã xong, cuối cùng cũng bày tỏ ý đồ của mình.
“Không thể!"
Không ngờ ngoài dự của Tô Tiểu Manh, Tiêu Viễn không chút do dự từ chối.
“Tại sao?”
“Cô gái trẻ như cô chơi đua xe làm gì, nguy hiểm lắm!"
“Ai nói con gái không thể đua xe!” Nghe vậy Tô Tiểu Manh cảm thấy không vui: “Anh phân biệt giới tính!”
“Được rồi được rồi, đừng nâng vấn đề lên cao như thế, tôi không phân biệt giới tính...” Tiêu Viễn vội nói.
“Vậy anh dạy tôi được không? Anh Viễn, từ bây giờ tôi sẽ gọi anh là anh Viễn nhé? Tôi không đuổi anh đi nữa...”
Tiêu Viễn lắc đầu: “Cô nên gọi tôi là anh Viễn, tôi thẳng cuộc đua, giúp cô giải quyết tên phiền phức Doãn Hạ... còn chuyện cô đuổi tôi đi, haha, tôi không đi, cô có thể đuổi tôi sao?”
Nghe thấy vậy, Tô Tiểu Manh tức ngứa cả răng, mặc dù có chuyện như vậy, nhưng cũng không cần nói ra chứ? Đúng là ức hiếp người quá đáng!
Nhưng nghĩ đến Tiêu Viễn lái xe vô cùng điêu luyện, cô ấy chỉ có thể nghiến răng kìm nén cơn giận, cố nở nụ cười: “Anh Viễn, chỉ cần anh dạy tôi đua xe, sau này chúng ta sẽ chung sống hòa hợp, được không?”
“Chẳng ra sao cả.”
“Anh đến Long Hải, là có ý với chị tôi đúng không? Chỉ cần anh dạy tôi, tôi giúp anh tán chị tôi, thế nào?” Tô Tiểu Manh nôn nóng, lời nói ra khiến người khác phải kinh ngạc.
Kít!
Tiêu Viễn đạp phanh, thân xe rung lên, suýt chút nữa tông vào lề đường: “Cô nói gì?”
“Tôi nói, chỉ cần anh dạy tôi kỹ năng lái xe, tôi sẽ giúp anh tán chị tôi..."
'Thấy phản ứng của Tiêu Viễn, cho là mình nói đúng, trong lòng không khỏi cười khẩy, khốn kiếp, đúng là không có chủ ý gì . cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, chờ tôi học xong, tôi sẽ cho anh cút!
“Khụ, Tiểu Manh, tôi thề, tôi không có ý với chị cô! Tôi đến Long Hải, đơn thuần là vì...”
Tiêu Viễn nói đến đây, chợt ngậm miệng, có một số chuyện không thể nói cho Tô Tiểu Manh.
Đồng thời, trong lòng anh cũng âm thầm cảnh giác, suýt nữa bị cô bé này lừa, xem ra sau này phải cẩn thận hơn mới được.
“Vì cái gì? Rốt cuộc anh và chị tôi đang giấu tôi cái gì?”
Quả nhiên, Tô Tiểu Manh nhìn chằm chằm Tiêu Viễn, hỏi.
“A, chả có gì cả, tôi bị đuổi khỏi quân đội, không có việc làm, nên anh trai cô nhờ tôi đến đây, một là để bảo vệ hai chị em cô, hai là tìm nơi kiếm sống.” Tiêu Viễn thuận miệng nói.
“Anh lừa tôi!” “Không, là thật."
“Mặc dù ngực tôi nhỏ, nhưng không phải trẻ con... hỏi anh lần cuối, nguyên nhân là gì? Nếu anh không nói, vậy tôi sẽ đi hỏi chị tôi!”
Tiêu Viễn bị câu nói đầu tiên của Tô Tiểu Manh làm kinh hãi, đang định giễu cợt vài câu, thế mà phát hiện cô ấy cực kỳ nghiêm túc, há miệng, nuốt mấy câu giễu cợt xuống bụng, cửa ải này không dễ qua!
“Có nói không?”
Tiêu Viễn im lặng vài giây, sau đó nói lại những lời đã nói với Tô Ngọc: “Nửa tháng trước, chị cô gọi điện cho anh cô, nói cô ấy gặp phiền phức, hi vọng anh ấy có thể quay về giúp đỡ.
“Phiên phức?” Sau khi Tô Tiểu Manh nghe xong, chợt cau này: “Chẳng lẽ là bọn họ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!