Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Tiêu Viễn

 

Sau khi được Tiêu Viễn khơi sáng đầu óc, tâm trạng Tô Tiểu Manh cũng không còn tệ như vậy nữa, không khí trong phòng dần dần được cải thiện, thỉnh thoảng có tiếng cười vang lên.

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Viễn quẹt thẻ tính tiền, hai người lái xe tới trước công ty.

“Tiêu Viễn, anh thật sự có thể bảo vệ tốt cho chị gái tôi, không để chị ấy bị thương không?”

Lúc sắp tới công ty, Tô Tiểu Manh bỗng nhiên quay đầu nhìn Tiêu Viễn, nghiêm túc hỏi.

Tiêu Viễn gật đầu: “Tôi đã đồng ý với anh trai cô là sẽ bảo vệ tốt chị em các cô rồi!"

“Vậy tôi tạm thời sẽ không đuổi anh đi nữa!" Lời này, Tô Tiểu Manh nói vô cùng nghiêm túc.

“Ha ha, thật sao? Làm tôi lúc nào cũng phải đề phòng cảnh giác, đúng là mệt mỏi cả người!”

Tiêu Viễn cười nhạt, ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng, sau khi giúp Tô Ngọc giải quyết phiền phức, không cần cô ấy đuổi, anh cũng sẽ tự động rời đi... Anh, còn có chuyện cần phải làm, đó chính là báo thù!

“Nhưng tôi phải nói với anh một câu, đừng có ý đồ gì với chị gái của tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” 

“Ừ, tôi sẽ không làm thế đâu!”

“Càng không được có ý đồ gì với tôi!"

Tiêu Viễn trợn mắt, nhìn ngực Tô Tiểu Manh, bĩu môi: “Tôi cũng muốn nói một câu, tôi không có hứng thú với phụ nữ, à không, con gái ngực lép!”

“Anh nói cái gì?”

Tô Tiểu Manh tức giận lườm Tiêu Viễn, người này khinh người quá đáng, cứ luôn xát muối lên nỗi đau của cô ấy!

“Khụ, không phải, tôi bảo cô trẻ tuổi, rất đáng yêu... Gì nhỉ, lát nữa gặp chị gái cô thì đừng nói lỡ lời nhé, biết chưa?”

Tiêu Viễn vội vàng lắc đầu, chuyển chủ đề, đồng thời nói thầm trong lòng, ngực bé là vấn đề của cô ấy, sau này nên hạn chế nhắc tới thì hơn!

“Hứ, thấy anh khen tôi như vậy, tôi cũng không so đo với anh nữa!” Tô Tiểu Manh hừ một tiếng: “Nhưng anh cũng đừng lỡ lời, nếu để chị tôi biết chuyện hai chúng ta đua xe là cả hai xong đời luôn đấy!”

Trong lúc lái chuyện, chiếc Maserati lái vào công ty, dừng dưới tòa nhà văn phòng.

Hai người bước xuống xe, đi thang máy lên lầu, gặp 'Tô Ngọc đang ở trong văn phòng. 

 “Tiểu Manh, tại sao em cũng tới đây?”

Tô Ngọc mới trở về từ phòng thí nghiệm, blouse trắng cũng chưa kịp thay, thấy em gái thì không khỏi mỉm cười.

“Chị...”

Tô Tiểu Manh thấy vẻ mặt mệt mỏi của chị gái, trong lòng day dứt, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

“Tiểu Manh, em sao vậy?” Tô Ngọc thấy em gái rưng rưng nước mắt, hơi luống cuống, nhanh chóng bước tới, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Ai làm em chịu uất ức sao? Hay là có ai bắt nạt em?”

Tô Tiểu Manh lắc đầu, cố nén nước mắt: “Không có gì, chị, tại sao chị không nói với em?”

“Cái gì?” “Chuyện chị bị người ta uy hiếp...”

“Hả?” Tô Ngọc sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Viễn, nhíu mày: “Anh nói với Tiểu Manh rồi sao?”

Tiêu Viễn bất đắc dĩ nhún vai: “Lúc ăn cơm lỡ miệng nói... Hơn nữa, tôi cảm thấy chuyện này không cần phải giấu Tiểu Manh, biết rồi cũng không có gì là không tốt.”

“Tiểu Manh, không sao đâu, đừng khóc nữa, chị sẽ bảo vệ em thật tốt, không để bất cứ kẻ nào làm hại em đâu!” 

Tô Ngọc lườm Tiêu Viễn, sau đó ôm lấy em gái, nhẹ nhàng an ủi.

“Chị, tại sao chị không nói với em...”

“Còn không phải là sợ em lo lắng sao, hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, chị sẽ xử lý tốt chuyện này.”

“Chị, em muốn giúp chị, em không muốn chị gặp nguy hiểm...”

“Ha ha, con bé ngốc này, em có thể giúp gì được cho. chị chứ! Yên tâm đi, có Tiêu Viễn ở đây, không có việc gì đâu!"

Tô Ngọc an ủi em gái, trong lòng lại thở dài, em gái à, không phải chị muốn giấu em, mà là bây giờ em còn nhỏ, không nên chịu đựng những chuyện đó! Bất kể là mưa rền gió dữ, cứ để chị chịu hết là được!

Tiêu Viễn nhìn hai chị em ôm nhau, mỉm cười ngưỡng mộ, lặng lẽ rời khỏi văn phòng để cho hai người có không gian riêng với nhau.

Ra khỏi văn phòng, Tiêu Viễn xuống lầu tới bộ phận an ninh.

“Trưởng phòng Tiêu!”

Mấy bảo vệ trực đêm thấy Tiêu Viễn tới, vội vàng đứng dậy chào hỏi. 

“Ừ” Tiêu Viễn gật đầu: “Ha ha, đêm nay không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không cói”

Tiêu Viễn lấy điếu thuốc ra, rải một vòng: “Mọi người vất vả rồi, buổi tối chú ý một chút!”

“Vâng!”

Đang nói chuyện, Đinh Lực từ bên ngoài bước vào.

“Anh Viễn, anh tới đón sếp Tô tan làm sao?”

“Ừ, sao cậu còn ở đây? Đêm nay cậu trực à?”

Tiêu Viễn thấy Đinh Lực thì hơi kinh ngạc.

“Mấy ngày nay bộ phận an ninh của chúng ta không phải vẫn đang thiếu người sao, thế nên em mới ở lại...” Đinh Lực ngượng ngùng nói.

“Ha ha, đây là làm quan thì phải gương mẫu sao?” Tiêu Viễn cười, đưa cho Đỉnh Lực một điếu thuốc.

Đinh Lực nhận lấy điếu thuốc, nhếch miệng, châm lửa rồi hút một hơi.

“Đi thôi, tới phòng giám sát với tôi!” “Vâng ạ!”

Hai người rời khỏi bộ phận an ninh, tới phòng giám sát bên cạnh, một nhóm người quan sát màn hình, hình ảnh đang được phát theo thời gian thực trên mỗi màn hình giám sát.

“Anh Viễn, anh nhìn gì vậy?”

Đỉnh Lực thấy Tiêu Viễn vào phòng giám sát, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, không nhịn được mà hỏi.

“Ha ha, tôi đang xem góc chết và tần suất chuyển động của camera theo dõi...”

“Hả? Cái này có thể nhìn được sao?”

“Đương nhiên là được rồi.” Tiêu Viễn gật đầu, trầm ngâm nói: “Công ty có mười mấy góc chết, hoàn toàn tránh được camera... kết hợp với tần suất chuyển động, ít nhất có năm con đường vào tòa nhà văn phòng, thậm chí tới được văn phòng tổng giám đốc có thể tránh khỏi camera giám sát..."

“Anh Viễn, anh nói gì vậy? Tại sao em không hiểu gì cả?” Đinh Lực gãi đầu, hỏi.

“Đinh Lực, tôi hỏi cậu, tần suất chuyển động của camera giám sát là ai thiết lập?”

“Hình như là chủ quản Lưu làm.” “Lưu Đại Khuê?”

“Vâng.” 

Tiêu Viễn nhíu mắt, không nói thêm gì nữa. “Anh Viễn, sao vậy?”

“Không có gì, chúng ta đi thôi!” Tiêu Viễn lắc đầu, đứng dậy: “Bên phía công ty, cậu để ý kỹ hơn một chút nhé... Cả ngày nay, Phi Ưng Bang không có động tĩnh gì, có lẽ ban đêm bọn chúng sẽ làm ra chuyện gì đó!”

Vẻ mặt Định Lực thay đổi, hoảng sợ: “Ban đêm Phi Ưng Bang sẽ tới trả thù sao?”

“Ai biết được, cẩn thận một chút cũng không sao! Cậu cũng không phải sợ, nếu có chuyện gì bất thường, cứ gọi điện thoại cho tôi! Hoặc là gọi thẳng cho cảnh sát, gặp chuyện gì thì cứ báo chú cảnh sát mà!” Tiêu Viễn lắc đầu, tên nhóc này cũng chẳng có dũng khí hơn người khác chút nào!

“Dạ, em biết rồi.” Đinh Lực gật đầu.

“Được rồi, cậu về phòng an ninh nghỉ ngơi đi, chắc là lúc này sếp Tô cũng xong việc rồi, tôi lên xem đã.” Tiêu Viễn nhìn đồng hồ, nói.

“Được.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận