Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, Tiêu Viễn mở mắt.
Nghĩ đến tình cảm sâu đậm giữa hai chị em Tô Ngọc và Tô Tiểu Manh đêm qua, anh không nhịn được lộ ra nụ cười ấm áp.
Nằm trên giường một lúc, sau đó mới rời giường tắm rửa sạch sẽ, rồi ra ngoài phòng khách.
Lúc trước vào thời điểm này, Tô Ngọc đã làm bữa sáng, nhưng hôm nay trong bếp không có động tĩnh gì.
Tiêu Viễn nhìn lên lầu, mỉm cười, đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu, bắt đầu làm bữa sáng.
Anh vừa mới làm xong, có tiếng bước chân vang lên, 'Tô Ngọc mặc đồ ngủ xuất hiện ở cửa phòng bếp.
'Tô Ngọc nhìn thấy Tiêu Viễn đeo tạp đề chiên trứng, không khỏi giật mình: “Tiêu Viễn, sao anh...”
“Haha, chào buổi sáng.” Tiêu Viễn cười chào hỏi, xúc trứng chín bảy phần từ trong chảo, bỏ ra đĩa: “Thấy cô còn chưa dậy, tôi giúp cô làm bữa sáng.”
“Tối qua tôi ngủ chung với Tiểu Manh, nói chuyện đến hơn hai giờ sáng, nên không dậy sớm được...” Tô Ngọc vừa nói, vừa đi vào bếp: “Anh nghỉ ngơi đi, để tôi làm cho.”
“Không cần, sắp xong rồi, cô lên gọi Tiểu Manh dậy đi.” Tiêu Viễn lắc đầu, đập một quả trứng khác vào chảo.
Tô Ngọc thấy động tác thành thạo của Tiêu Viễn cùng nụ cười ôn hòa trên mặt anh, trong lúc nhất thời hơi hốt hoảng, bóng dáng anh cả hiện ra trước mắt, hồi đó anh cũng nấu bữa sáng cho bọn họ như vậy, cùng nhau ăn sáng...
“Tô Ngọc, cô sao thế?”
Tiêu Viễn lật quả trứng, thấy Tô Ngọc nhìn mình không chớp mắt, nghỉ ngờ hỏi.
“Há? Không, không có gì.” Tô Ngọc giật mình tỉnh lại, lắc đầu, khẽ nói: “Tôi nhớ anh trai tôi, trước kia anh ấy cũng thích làm trứng chiên cho tôi và Tiểu Manh... Tiêu Viễn, lần này anh ấy đi làm nhiệm vụ, liệu có gặp nguy hiểm gì không? Khi nào anh ấy có thể trở về?”
Động tác Tiêu Viễn cứng đờ, miễn cưỡng cười: “Yên tâm đi, anh cô là Bình Vương siêu cấp, hơn nữa anh ấy không đi một mình, cho nên không có việc gì đâu!”
“Ừ” Tô Ngọc gật đầu, nhưng nghĩ đến anh cả, cô cảm thấy hoảng hốt là sao?
“Được rồi, mau đi gọi Tiểu Manh dậy đi, nếu không một lúc nữa cô sẽ đi muộn mất... haha, kỹ năng làm món trứng chiên của tôi, cũng không kém anh cả cô đâu!"
Tiêu Viễn sợ Tô Ngọc hỏi thêm câu nữa, lập tức thúc giục cô.
“Ừ” Tô Ngọc gật đầu, nhìn trứng chiên trong chảo, xoay người rời đi.
Mấy phút sau, Tiêu Viễn bày bữa sáng lên bàn, Tô Ngọc kéo Tô Tiểu Manh đang dụi mắt đi xuống.
Nhìn món trứng chiên vàng kim, Tô Tiểu Manh tỉnh táo hơn nhiều, cảm giác thèm ăn tăng lên, gần như lao tới bàn ăn trong trạng thái bổ nhàơ, sau đó gắp miếng trứng chiên lên.
“A... thật ngon, chín bảy phần!”
Sau khi cắn một miếng, lòng đỏ chảy ra, hai mắt Tô Tiểu Manh sáng lên, hét lớn.
“Wow, chị, sao hôm nay chị làm được? Thực sự chín bảy phần... ngon quá!”
'Tô Ngọc cũng hơi giật mình, trứng chiên chín bảy phần?
Cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Viễn, người này mỉm cười gật đầu với cô: “Tô Ngọc, nếm thử đi, của cô là chín chín phần.”
'Tô Ngọc gắp miếng trứng lên, cắn một miếng, thân thể mảnh khảnh bỗng nhiên run lên, mùi vị này!
Bên cạnh, Tô Tiểu Manh thấy lòng đỏ của trứng chiên chảy ra, tâm trạng chán nản... mấy năm nay, cô ấy không được ăn món trứng chiên này rồi!
“Hai người làm sao thế?”
Tiêu Viễn bị cảnh tượng trước mắt làm cho bối rối, không ngon sao? Không đúng, vừa rồi không phải Tô Tiểu Manh nói ngon lắm sao? Sao chỉ trong chớp mắt, lại thay đổi sắc mặt như vậy?
“Mùi vị của món trứng chiên này, giống hệt anh cả làm, hơn nữa độ nóng cũng được kiểm soát rất tốt." Tô Ngọc giải thích.
Tiêu Viễn nghe thấy vậy, được, mình muốn tránh nhắc đến Tô Vân Phi, kết quả thì ngược lại, chiên quả trứng, khiến cả hai chị em nhớ đến anh ấy!
Chẳng qua, nhìn phản ứng của Tô Tiểu Manh, anh thấy khá yên tâm, xem ra cô gái này cũng nhớ anh cả, khẩu xà tâm Phật!
“Anh làm cái này ư? Sao anh biết tôi thích ăn trứng chín bảy phần?” Tô Tiểu Manh ngẩng đầu, nhìn Tiêu Viễn hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!