Hai người dùng bữa xong, Tô Ngọc quay về phòng thay quần áo, mà Tiêu Viễn cũng bắt đầu dọn bàn ăn.
“Chờ chút!”
Ngay lúc Tiêu Viễn định đổ số trứng thừa của Tô Tiểu Manh vào thùng rác, thì Tô Tiểu Manh đã xuất hiện ở đầu cầu thang.
“Tiểu Manh, sao thế?”
“Trứng chiên ăn ngon như vậy, sao lại vứt đi!”
Tô Tiểu Manh từ trên lầu đi xuống, không cân dùng đũa mà dùng tay bốc trứng, nhét vào miệng.
Tiêu Viễn cười: “Nếu cô cảm thấy ngon, sau này mỗi ngày tôi đều làm cho cô.”
Thân thể mềm mại của Tô Tiểu manh run rẩy, hơi ngẩng đầu: “Thật không?”
“Đương nhiên.”
“Được, nghéo tay!” Tô Tiểu Manh duỗi ra ngón tay trắng nõn, nghiêm túc nói.
Tiêu Viễn dở khóc dở cười, sau khi cô gái này đi lên, đúng là trẻ con tức giận! Chẳng qua, anh vẫn nghéo tay với cô ấy, coi như đồng ý.
Chẳng bao lâu, Tô Ngọc thay quần áo xong, từ trên lầu đi xuống, thấy trạng thái của em gái đã tốt, trong lòng mới yên tâm.
“Đi thôi."
Ba người rời khỏi biệt thự, đầu tiên đưa Tô Hiểu Manh đến trường, sau đó đến công ty.
“Tiêu Viễn, cảm ơn anh.”
Thấy bóng lưng em gái biến mất ở cổng trường, Tô Ngọc quay đầu, nhìn Tiêu Viễn nói.
“Hả? Tại sao?”
“Đã lâu rồi tôi mới được trò chuyện với Tiểu Manh suốt đêm, tối qua chúng tôi nói rất nhiều chuyện... hơn nữa, em ấy cũng đồng ý với tôi, chờ khi thi đại học, nhất định sẽ đạt điểm cao.”
“Haha, cô bé này biết mình đang làm gì, cô không cần lo cho cô ấy quá đâu.”
“Ừ"
“Tô Ngọc, các cô và nhà họ Tô...” Tô Viễn nghĩ đến hôm qua nghe được tin tức từ Tiểu Manh, do dự hỏi.
“Chúng tôi đã rời khỏi nhà họ Tô, một ít ân oán cũng không có gì đáng nói... không giống Tiểu Manh nói đâu, phiền phức không đến từ nhà họ Tô.”
'Tiêu Viễn nghe Tô Ngọc nói vậy, thì gật đầu, anh không có hứng thú với ân oán nhà giàu, chỉ cần không nguy hiểm đến chị em nhà họ Tô, anh cũng lười hỏi thăm thêm.
Đến công ty, anh đi loanh quanh một lúc rồi mới quay về phòng làm việc.
Anh còn chưa ngồi ấm mông, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!"
“Cửa mở, Đồng Nhan đi từ ngoài vào, tên tay cầm một tập tài liệu: “Trưởng phòng Tiêu...”
*Ồ, Đồng Nhan đến à.” Tiêu Viễn thấy là Đồng Nhan đến, hai mắt sáng lên, hôm nay cô nàng này xinh hơn hôm trước!
“Trưởng phòng Tiêu, chuyện tối hôm qua, thật sự rất xấu hổ, tôi không ngờ...” Đồng Nhan hơi lúng túng, thậm chí còn không dám nhìn Tiêu Viễn, yếu ớt nói.
“Haha, không có gì, mau ngồi đi.” Tiêu Viễn lắc đầu cười: “Lúc tôi đi, cô nói gì không?”
“Mẹ tôi... không, không sao.” Đồng Nhan nghĩ đến lời mẹ nói näm chắc trên giường' các loại, khuôn mặt đỏ bừng, hoảng sợ lắc đầu.
Tiêu Viễn thấy cô ta như vậy, trong lòng tò mò, bà Đồng nói gì? Chẳng qua, cô ta không nói, anh cũng không hỏi nhiều nữa, đổi đề tài: “Cô tìm tôi có chuyện gì?
“Trưởng phòng Tiêu, đây là văn án tôi làm, anh xem có được không, nếu được, tôi sẽ gửi đi...” Đồng Nhan đưa tập tài liệu trong tay, cho Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn nhận lấy, mở ra, xem xét mấy lần, gật đầu: “Được, không có vấn đề, cứ gửi đi."
“Được”
“Gửi càng nhiều kênh càng tốt, tuy chúng ta chỉ tuyển bảo vệ, nhưng không thể đảm bảo sẽ có nhân tài nào.
“Vâng, tôi sẽ làm vậy." Đồng Nhan đứng lên, hơi khom người: “Trưởng phòng Tiêu, tôi đi làm việc trước.”
Nhìn cúc áo sơ mi trắng của Đồng Nhan được cài chặt, Tiêu Viễn cảm thấy thất vọng, hôm nay không có gì để nhìn!
Chờ Đồng Nhan rời đi, Tiêu Viễn ngồi ngây người một lúc rồi bật trò chơi trên máy tính lên, giờ làm việc nhàn chán, phải tranh thủ làm cho mình không bị nhàm chán!
Theo anh thấy, đi làm cũng như đi học, rất nhàm chán, điểm khác biệt duy nhất là đi làm có thể kiếm tiền, còn... đi học thì phải tiêu tiền!
Là trưởng phòng bộ phận an ninh, bình thường anh không có việc gì làm nên dành cả buổi sáng, để chơi game.
Về phần trước đó anh nói với Lưu Đại Khuê không chơi game trong giờ làm việc, anh đã quên từ lâu rồi...
“Anh Viễn, đi ăn cơm trưa thôi!”
Gần trưa, Đinh Lực đi từ ngoài vào.
Ăn ở đâu?” Tiêu Viễn tắt trò chơi, đứng lên: “Đúng là hơi đói.”
“Đến nhà ăn của công ty đi, anh vẫn chưa đến đó phải không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!