Rời khỏi công ty, Tiêu Viễn nhớ tới gì đó, quay đầu lại hỏi: “Đại Ham, anh còn chưa nói chưa tôi biết mẹ anh bị bệnh gì đấy.”
Ánh mắt Lý Ham Hậu buồn bã, cơ thể cao lớn run mấy cái: “Ung thư phổi giai đoạn cuối.”
“Ung thư phổi giai đoạn cuối?”
Bàn tay cầm vô lăng của Tiêu Viễn run lên, vốn anh còn cho rằng đây là bệnh thông thường có thể chữa khỏi... Nhưng đối với bệnh ung phổi giai đoạn cuối, anh không có biện pháp nào cả!
Đây là bệnh nan y, trên thế giới không có phương pháp nào chữa trị được trăm phần trăm!
“Hồi mới tới, bác sĩ nói vẫn còn hy vọng nên tích cực phối hợp điều trị... Sau đó, bác sĩ nói không còn hy vọng, để chúng tôi về nhà.”
Trên mặt Lý Ham Hậu thoáng qua một tia đau đớn, siết chặt năm đấm, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.
“Đại Ham, sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể làm gì được." Tiêu Viễn an ủi.
“Bọn họ rõ ràng nói có hy vọng chữa khỏi, tại sao sau đó lại nói không thể chữa khỏi! Tôi không muốn mẹ. rời xa tôi, bà là người thân duy nhất trên đời này của tôi!”
Lý Ham Hậu trở nên kích động, nước mắt lăn dài trên mặt.
Tiêu Viễn nhìn Lý Ham Hậu đau khổ, muốn an ủi thêm mấy câu nhưng lại không biết nên nói gì! Chẳng lẽ lại nói với anh ta rằng trước đây đưa tiền nên bệnh viện nói có thể chữa khỏi, chờ bạn tiêu hết tiền, bọn họ sẽ cho bạn về nhà chờ chết?
Lời này, rất thực tế, nhưng nói ra lại quá đau lòng!
“Hức, tôi không muốn mẹ tôi chết...
Người đàn ông to lớn bỗng nhiên khóc như một đứa trẻ.
Tiêu Viễn lái xe chậm lại, vỗ vai Lý Ham Hậu: “Đại Ham, đừng khóc, trời có lẽ không tuyệt đường người, có lẽ sẽ có kỳ tích xảy ra, có lẽ mẹ anh sẽ không bỏ anh lại!”
“Thật chứ?”
Lý Ham Hậu ngẩng đầu lên, hít mũi.
“Ừ, thật, anh Viễn sẽ không lừa anh!”
Lý Ham Hậu gật đầu, lau nước mắt: “Ừ, mẹ tôi là người tốt, tôi nghĩ ông trời sẽ không để bà chết.”
“Đúng, người tốt sẽ có cuộc sống bình an mà.”
Tiêu Viễn nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Lý Ham Hậu, cười một tiếng, trong lòng âm thầm ra quyết định.
Khi đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa, Tiêu Viễn dừng xe, mua chút thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, sau đó tìm một nhà thuốc, mua một số đồ bổ.
“Anh Tiêu, anh khỏe như vậy, cần đồ bổ làm gì?”
Nhân viên nhà thuốc đi tới, mỉm cười hỏi.
“Ở đây có tất cả nguyên liệu chứ?”
“Anh Tiêu, nhà thuốc của chúng tôi là nhà thuốc lớn nhất Long Hải, chúng tôi có đủ mọi thuốc và những nguyên liệu khác... Bên kia còn có bác sĩ Đông y và dược sư chuyên nghiệp anh có thể đến hỏi ý kiến bọn họ...”
“Không cần, đưa giấy bút cho tôi, tôi có đơn thuốc.”
Tiêu Viễn lắc đầu.
Nhân viên hơi sửng sốt, nhưng vẫn đưa giấy bút, đưa cho Tiêu Viễn: “Anh Tiêu, nếu như anh cung cấp đơn thuốc, vậy thì nhà thuốc chúng tôi không chịu bất kỳ trách nhiệm nào, hơn nữa nhà thuốc chúng tôi còn cần để thầy thuốc kiểm tra một lượt...”
*Ừ, không vấn đề."
Tiêu Viễn nhận lấy giấy bút, hơi suy nghĩ, viết trên giấy một đơn thuốc.
“Anh Viễn, anh còn biết cái này cơ à?”
Lý Ham Hậu hơi lo lắng, dù sao đây cũng là thứ cho mẹ anh ta uống.
“Tin tôi không?” Tiêu Viễn hỏi.
Lý Ham Hậu không do dự gật đầu, mặc dù anh ta khờ nhưng không ngốc, anh ta có thể cảm nhận được 'Tiêu Viễn là thật sự đối xử tốt với anh ta!
Tiêu Viên cười một tiếng, đưa đơn thuốc cho nhân viên: “Đưa cho thầy thuốc của các anh kiểm tra đi.”
“Tiểu Trương, đưa đơn thuốc này cho tôi xem.”
Đột nhiên, một ông lão mặc đồ nhà Đường bên cạnh nói với nhân viên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!