“Cỏ ngư tỉnh, vị cay nồng, tính lạnh, thuộc phế kinh... Bắc sa sâm, ngọt nhẹ, tính hàn, thuộc phế kinh... Mạch môn... Từ những vị thuốc này, bệnh nhân hẳn có bệnh ở phổi đúng không?”
Tiêu Viễn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Còn có bạch hoa xà thiệt thảo, chẳng lẽ là bị ung thư phổi?” Ông lão lại tiếp tục nói.
“Ông nói đúng, ung thư phổi giai đoạn cuối.”
“Vậy xin hỏi, mấy vị thuốc này có tác dụng gì? Rõ ràng là đơn thuốc thanh nhiệt giải độc, tán nhiệt phổi, tại sao còn có thuốc tinh nhiệt?” Ông lão chỉ vào mấy vị thuốc.
“Haha, ông là một nhân tài, nếu đổi thành Đông y bình thường, sợ rằng bọn họ sẽ hỏi tôi tại sao lại tùy tiện bổ sung những vị thuốc này, nhưng ông lại không, nhất định là nhìn ra gì đó.” Tiêu Viễn cười nói.
Ông lão sững sờ, sau đó cũng cười: “Haha, sao cậu lại không cảm thấy tôi là người bình thường chứ? Nếu không hiểu đơn thuốc thì sẽ không chỉ ra được đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng tôi không nghĩ nơi này có thể trở thành nhà thuốc lớn nhất thành phố Long Hải, thì không nên nuôi người tầm thường đúng không?”
Ông lão lại sửng sốt, giơ ngón cái lên: “Bạn nhỏ nhận xét khá hay, có thể chia sẻ chút không?”
“Được, nhưng trước hết phải hầm thuốc.”
Ông lão gật đầu một cái, đưa đơn thuốc cho nhân viên: “Tiểu Trương, dựa theo đơn thuốc này chế biến, làm cẩn thận.”
“Vâng, ông Dược.” Nhân viên cung kính gật đầu xoay người đi thu xếp. “Bạn nhỏ, mời.”
Ông lão giơ một tay bày tư thế mời, dẫn Tiêu Viễn và Lý Ham hậu đi vào trong.
Đi tới trong phòng, ông lão mời hai người ngồi xuống, sau đó không đợi kịp hỏi: “Trước kia tôi từng xem qua ở một cuốn sách thuốc cổ những giải thích tương tự, nhưng quyển sách kia vốn không lành lặn hoàn toàn, nên tôi không hiểu hết... Sau đó sau khi nghiên cứu, phát hiện những điều trên đó có thể được...”
“Haha, ông lão, ông nói cuốn sách cổ này là Âm Dương Y Điển sao?” Trong lòng Tiêu Viễn suy nghĩ, hỏi.
Ông lão nghe vậy, chợt đứng lên: “Cậu, sao cậu biết?”
“Haha nếu như tôi nói tôi từng đọc bản hoàn chỉnh cuốn sách này, ông sẽ tin sao?” Tiêu Viễn híp mắt cười nói.
“Bản hoàn chỉnh? Không thể nào? Lúc đầu tôi chỉ tình cờ lấy được bản thiếu...” Ông lão hơi mất bình tĩnh, không còn điềm tĩnh như trước.
Tiêu Viễn không giải thích thêm, mà đọc một phần nội dung, khiến ông lão hoàn toàn mất bình tĩnh, đoạn này giống hệt với bản thiếu mà ông ta lấy được!
“Bạn nhỏ, không biết cậu học ở đâu?”
“Haha, học từ một thầy bói già.”
“Thầy bói già?” Ông lão ngẩn ngơ, học y thuật từ thầy bói? Sao lại kỳ lạ như vậy?
“Ông lão, đơn thuốc lúc nấy là như vậy...” Tiêu Viễn không nói nhiều về sư thừa, mà bắt đầu nói về đơn thuốc.
Ông lão hơi ngồi thẳng dậy, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nêu ra những thắc mắc và ý kiến riêng của mình để thảo luận với Tiêu Viễn.
Bên cạnh, Lý Ham Hậu cũng rất vui vẻ, mặc dù không hiểu Tiêu Viễn nói âm dương gì đó, nhưng lại có thể khiến ông lão nghe theo giống như học sinh tiểu học, điều này chứng tỏ anh Viễn thực sự có năng lực!
“Tuyệt vời, tuyệt vời!” Hơn mười phút sau, ông lão võ đùi, mặt tươi cười: “Hôm nay nghe bạn nhỏ nói, thật sự còn tốt hơn so với mười năm đọc sách yl”
“Haha, ông qúa lời rồi.”
“À, mải nghe dạy, nên quên hỏi bạn nhỏ tên gì?” Ông lão nghĩ đến gì đó, hỏi.
“Tôi họ Tiêu, tên Tiêu Viễn.”
“Được, bạn nhỏ Tiêu, đây là danh thiếp của tôi.” Ông lão lấy danh thiếp của mình ra đưa cho Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn nhận lấy, tấm danh thiếp rất đơn giản, trên đó viết “Dược Kỳ Hoàng”, trừ danh tự này ra, thì còn có một con số, không có giới thiệu gì khác.
Nhưng chỉ một cái tên đơn giản như vậy đã khiến Tiêu Viễn kinh hãi, thật sự là ông ta sao?
Vừa rồi, khi các nhân viên gọi ông ta là 'Ông Dược”, anh đã nghĩ đến một người - chủ tịch danh dự của Hiệp hội y dược Hoa Hạ, ngôi sao sáng trong giới Đông y Hoa Hạ và tam đại danh y Hoa Hạ - Dược Kỳ Hoàng!
Bởi vì, họ “Dược” rất hiếm thấy, hơn nữa ông lão này khí chất bất phàm, hơn nữa trên người nồng nặc mùi thuốc Đông y, nên anh đoán theo hướng này, không ngờ lại đoán đúng!
“Ông Dược, tôi từng nghe qua tên ông.”
“Hả? Haha, chỉ là hư danh mà thôi, không nói những thứ vớ vẩn này nữa!”
Dược Kỳ Hoàng sửng sốt, sau đó xua tay.
“Haha, ông Dược, sao ông lại ở đây?”
*À, tiệm thuốc này là cháu trai tôi mở, dạo này tôi có việc ở Long Hải nên nó bảo tôi lúc rảnh rỗi vòng tới chút... Không ngờ lại gặp bạn nhỏ Tiêu, quả thật là duyên phận!”
ậy... Haha, đúng là duyên phận, tôi cũng không ngờ chọn bừa một nhà thuốc lại gặp được ngôi sao sáng trong giới Đông y Hoa Hạ...”
“Đã nói rồi, mấy cái kia chỉ là hư danh mà thôi, mà thuật Kỳ Hoàng của tôi ở trước mặt bạn nhỏ không là gì cả... Bạn nhỏ đã từng đọc hết toàn quyển Âm Dương Y Điển , sau này nhất định sẽ tỏa sáng!”
“Anh Viễn, lão già này... À không, ông lão này có phải y thuật rất lợi hại không?”
Bỗng nhiên, Lý Ham Hậu mở miệng hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!