Tiêu Viễn dang hai tay ra, mười ngón tay chuyển động, từng cây kim bạc sáng loáng rung lên theo trật tự, mà sắc mặt của anh ngày càng tái nhợt.
Dược Kỳ Hoàng nhìn động tác của Tiêu Viễn kết hợp với chuyển động của từng cây kim, ông ta không thể tin vào mắt mình, chẳng lẽ đây là Thái Ất Thần Châm trong truyền thuyết?
“Ông Dược, giúp tôi phong mạch!”
Kim bạc rung lên càng nhanh sắc mặt Tiêu Viễn càng tại nhợt, trán cũng toát ra mồ hôi.
"Được!"
Ông Dược đã chuẩn bị từ trước, cầm hai cây kim bạc lên, nhanh chóng hành động.
Nhưng ông ta không đâm vào người bà Lý mà đâm vào lưng Tiêu Viễn.
Sau khi hai cây kim đâm vào, trạng thái của Tiêu Viễn tốt hơn nhiều, vẻ mặt tái nhợt cũng dần trở nên
hồng hào, mười ngón tay không còn run rẩy.
Năm phút sau, những cây kim trên lưng bà Lý đã ngừng rung.
“Gô cố găng thêm chút nữa!”
"Tiêu Viễn nhắc nhở thêm lần nữa, bắt đầu rút từng cây kim ra, nếu như quan sát cẩn thận sẽ phát hiện dưới mỗi cây kim đều phủ đầy những đường màu tím đen, giống như những tia máu...
“Ham Hậu đỡ mẹ anh nằm xuống đi!”
Tiêu Viễn gỡ tất cả kim bạc ra, đặt vào đĩa sắt, sau đó đổ rượu lên, đốt lửa để rửa.
“Ông Dược giúp tôi rút kim ra đi!” “ừ”
Ông Dược lấy hai cây kim trên lưng Tiêu Viễn ra, anh lảo đạo suýt ngã xuống đất.
“Anh Viễn, anh sao thế?”
Lý Ham Hậu nhanh tay đỡ Tiêu Viễn.
Sắc mặt của Tiêu Viễn trở nên vô cùng nhợt nhạt, vùng đan điền đau như muốn nổ tung.
“Không có gì, chỉ là kiệt sức thôi, nghỉ ngơi một lát là được."
Tiêu Viễn nhịn đau, miễn cưỡng cười một tiếng, dựa vào ghế, yếu ớt nói.
“Để tôi xem giúp cậu.”
Dược Kỳ Hoàng cầm cổ tay Tiêu Viễn, nhíu mày: “Không phải kiệt sức bình thường, cậu vốn đã có vết thương cũ, bây giờ lại thêm...”
“Không có gì đâu, nghỉ ngơi một chút là được.”
"Tiêu Viễn tỏ vẻ không có gì nghiêm trọng, thở ra một hơi.
Bà Lý nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tiêu Viễn, trong lòng vô cùng cảm động, yếu ớt nói: “Cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao, cô thấy sao rồi?” Tiêu Viễn lắc. đầu, anh có thể cảm nhận được sự biết ơn và quan tâm trong mắt bà Lý.
“Cô thấy đỡ nhiều rồi, không đau chút nào, cả người đều thoải mái hơn..."
“Vậy thì tốt, cô nghỉ ngơi càng nhiều, sức khỏe sẽ càng tốt hơn.” Tiêu Viễn cười, mặc dù phải trả giá, nhưng anh vẫn thấy rất đáng.
Bịch
Bỗng nhiêu Lý Ham Hậu quỳ xuống trước mặt Tiêu Viễn.
“Ham Hậu anh làm gì vậy!” Tiêu Viên kinh ngạc, muốn đỡ anh ta dậy, nhưng cả người không còn chút sức lực nào.
“Anh Viễn, từ nhỏ mẹ tôi đã dạy làm người phải biết đền ơn... Anh đã cứu mẹ tôi, từ giờ cái mạng này của Ham Hậu là của anh, đời này xin làm trâu làm ngựa cho anh!" Lý Ham Hậu nhìn Tiêu Viễn nghiêm túc nói.
“Ham Hậu... Tôi cứu mẹ anh không phải vì muốn anh báo đáp..."
“Cô biết cháu là người tốt, ơn cứu mạng của cháu lớn hơn trời... Sau này cứ cho Ham Hậu đi theo cháu đi.” Bà Lý cũng chậm rãi nói.
“Không cần phải làm vậy đâu cô...”
“Cô biết cháu không phải người bình thường, cho Ham Hậu đi theo cháu cũng để bảo vệ cháu... Mặc dù tính cách của thằng bé rất thật thà nhưng thể lực cũng không tệ.
“Mẹ à con từng đánh một trận với anh Viễn, là con thua." Lý Ham Hậu quay đầu nói.
Bà Lý kinh ngạc, thua sao? Bà ấy biết rõ sức mạnh của con trai mình, chỉ thiếu một chút là anh ta có thể trở thành đại sư võ học mà lại thua?
“À, lúc Ham Hậu đi xin việc, cháu có kiểm tra anh ta, cháu đã thắng.” Tiêu Viễn cũng cười nói.
Bà Lý nhìn Tiêu Viễn, quyết định: “Hàm Hậu!” “Dạ, mẹ?”
“Con phải nhớ, từ hôm nay trở đi con phải đi theo Tiêu Viễn! Mặc dù cậu ấy lợi hại hơn con, nhưng lúc gặp nguy hiểm con phải bảo vệ cậu ấy, dùng mạng mình để bảo vệ, con không chết, cậu ấy không bị thương, biết chưa?”
Giọng nói của bà Lý mặc dù không lớn nhưng lại rất nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!