Họ đến trường trung học số 1 đón Tô Tiểu Manh sau đó lái xe về biệt thự Kim Hương.
“Chị à, chị đã nghe nói gì chưa? Ở đường Đông Tam Cửu xảy ra chuyện rồi, có bọn tội phạm cướp ngân hàng ở đấy đấy. Đỉnh con mẹ nó thật chứ!”
Vừa lên xe Tô Tiểu Manh đã bắt đầu nói lia lịa.
“Em nói cái gì vậy?”
Nghe thấy em gái chửi thề, Tô Ngọc cau mày lại.
“À, không có gì."
Tô Tiểu Manh lè lưỡi, trông có phần hoạt bát đáng yêu.
“Không được nói bậy nghe chưa? Đường đường là một cô gái gia giáo lại nói bậy như vậy, thì còn gì là tố chất nữa? Em học cái này từ ai vậy hả?” “Cái... cái này em học từ Tiêu Viễn đấy!”
Tô Tiểu Manh đảo mắt, chỉ vào Tiêu Viễn nói lớn.
“Cái gì?”
Tiêu Viễn còn đang nghe hai chị em nói chuyện, nghe đến đây suýt chút nữa nhấn ga tông vào đuôi xe đằng trước!
“Này, Tiểu Manh, tôi chưa từng dạy cô nói bậy đâu nhé! Một chàng trai vừa có tố chất vừa có khí chất vừa đẹp trai giống như tôi đây, sao có thể chửi thề được chứ?”
"Tiêu Viễn quay đầu, không nhịn được mà thanh minh cho bản thân. Nếu không, trong lòng cục cưng thực sự rất tủi thân!
“Hừ! Cỡ như anh mà cũng được xem như là chàng trai vừa có khí chất, tố chất và đẹp trai sao? Anh rõ ràng chỉ là một ông già héo hon mà thôi!”
Tô Tiểu Manh trợn mắt, khinh thường đáp. “Ông già cũng được, như vậy càng dai.”
Tiêu Viễn cười vui vẻ, hoàn toàn không để ý sự đả kích của Tô Tiểu Manh.
Tô Ngọc nhìn hai người cãi nhau, nở ra một nụ cười. Xem ra em gái nhỏ đã dần dần chấp nhận sự tồn tại của Tiêu Viễn rồi. Nếu không cũng sẽ không cãi nhau với anh.
Về tới biệt thự, Tô Tiểu Manh lên lầu học bài, Tô Ngọc cũng thay quần áo ở nhà, bắt đầu bận rộn làm bữa tối.
Còn Tiêu Viễn thì lại không có việc gì làm. Ở trong phòng một lúc rồi lại chạy xuống phòng khách xem tivi.
Khoảng nửa tiếng sau, Tô Ngọc làm xong bữa tối, Tô Tiểu Manh cũng xuống lầu.
“Tiêu Viễn, lại đây ăn cơm đi.”
Tô Ngọc đặt xong bát đũa, rồi gọi Tiêu Viễn.
“Hừ, cơm đã nấu xong rồi mà còn phải gọi nữa? Có cần chị tôi đút cho anh ăn luôn không?”
Tô Tiểu Manh không vui nói.
“Ha ha ha, được thôi. Chỉ cần chị cô đồng ý thì tôi cũng không phản đối đâu.”
“Anh...”
“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Dọc đường đi đã cãi nhau rồi, mau ăn cơm đi!”
'Tô Ngọc bất lực cười, bưng đồ ăn cho hai người.
“Em mới không thèm cãi nhau với anh ta. Ai mà biết thì đây là vệ sĩ của nhà chúng ta, còn ai không biết thì còn tưởng đây là ông lớn của nhà chúng ta đây!”
“Được được được, Tô nhị tiểu thư dạy bảo như vậy là đúng. Từ ngày mai trở đi, tôi sẽ lo liệu bữa sáng, được
chứ?”
Tiêu Viễn sao có thể không nhìn ra chút suy nghĩ đó của Tô Tiểu Manh, bèn chủ động nói.
“Đây là anh nói đấy nhé. Không có ai ép anh đâu!”
Quả nhiên, ánh mắt Tô Tiểu Manh hiện lên sự vui mừng, nhưng lại giả vờ nghiêm túc nói.
“Tiêu Viễn, anh đừng nghe Tiểu Manh nói bừa. Bữa sáng để tôi làm là được rồi
Tô Ngọc trừng mắt nhìn em gái nhỏ, nói với Tiêu Viễn.
“Ha ha, đã quyết định như vậy rồi. Dù sao buổi sáng tôi cũng không ngủ được! Còn nữa, tôi thấy gần đây cô rất mệt, vậy nên buổi sáng nên nghỉ ngơi thêm một chút đi” Tiêu Viễn cười nói.
Trong lòng Tô Ngọc ấm áp, gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Ba người vừa cười vừa nói mà ăn xong bữa tối. Trong lòng Tiêu Viễn cũng hiếm khi được bình tĩnh lại như thế này. Đây chính là cảm giác được ở nhà sao?
Sau khi ăn tối xong, ba người thu dọn bàn ăn, rồi ngồi trên ghế sopha xem tivi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!