“Này, tôi đã gặp được em gái của anh rồi… Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ họ, trừ khi tôi chết thì không ai có thể làm tổn thương họ”.
Tiêu Viễn xoa chiếc nhẫn đen không bắt mắt, như được làm tác từ xương, giọng điệu trầm thấp nhưng kiên định.
Từ lúc nhỏ anh đã có chiếc nhẫn này rồi, theo những gì thầy bói nói thì có bí mật động trời.
Nửa tháng trước, anh được thầy bói chỉ điểm đến Naga thử mở bí mật của chiếc nhẫn.
Lúc đó còn có anh của Tô Ngọc – Tô Vân Phi đi chung với anh.
Kết quả Tô Vân Phi chết vì cứu anh, lúc sắp chết còn nhắc đến việc em gái gọi đến, bảo anh đến giải quyết phiền phức giúp.
Thế nên sau khi từ Naga về nước, anh không đợi vết thương lành hẳn đã đến thành phố Long Hải, anh sợ đến muộn, chị em Tô Ngọc gặp nguy hiểm.
Nhưng giờ xem ra tình hình không tệ đến mức đó.
“Này Tô, sau khi giúp em gái của anh giải quyết vấn đề, tôi sẽ trở lại Naga tìm manh mối… Nợ máu phải trả bằng máu, bất kể đối phương là ai, thuộc về thế lực nào, tôi cũng phải bắt chúng trả giá”.
Cả người Tiêu Viễn toát ra sát khí lạnh băng, ánh mắt cũng đầy vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Tiếng chuông vang lên, anh thu sát khí lại, nghe điện thoại.
“Anh Viễn, bên anh sao rồi?”
“Mọi thứ đều ổn”.
“Ồ, vậy anh sống ở đâu? Đến chỗ tôi nhé?”
“Tôi sống ở chỗ Tô Ngọc”, Tiêu Viễn châm điếu thuốc: “Tiểu Đao, chuyện tôi nhờ cậu làm thế nào rồi?”
“Đã chọn xong ba chỗ, chỉ đợi anh Viễn quyết định thôi”.
“Ừ, đợi ngày mai có thời gian, tôi qua đó một chuyến”.
“Được”.
Sau khi cúp máy, Tiêu Viễn rít một hơi thuốc, đứng lên đi vào phòng tắm.
Một đêm yên tĩnh, thoáng cái trời đã sáng.
Khoảng sáu giờ, Tiêu Viễn thức dậy, sau khi tắm rửa, anh nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi biệt thự một dạo một vòng xung quanh.
Đây là thói quen cá nhân của anh, khi đến một nơi xa lạ, anh luôn muốn lập tức tìm hiểu rõ, như thế nếu có trường hợp khẩn cấp nào đó, anh có thể ứng phó trong thời gian ngắn nhất.
Lúc anh về lại biệt thự, Tô Ngọc đã thức dậy, đang nấu bữa sáng trong bếp.
Nghe tiếng mở cửa, Tô Ngọc thò đầu ra, thấy là Tiêu Viễn bèn mỉm cười nói: “Ra ngoài tập thể dục buổi sáng à?”
“Ừ, ra ngoài đi dạo”.
“Đợi đã, bữa sáng sắp xong rồi”.
“Ha ha, cần tôi giúp gì không?”
“Không cần đâu, một mình tôi là được”.
Hai người đang nói chuyện thì Tô Tiểu Manh từ trên lầu đi xuống, cô ấy nghiến răng nhìn Tiêu Viễn.
Tối qua cô ấy liên tục tung ra ai hai sát chiêu, không những không hạ gục được Tiêu Viễn mà ngược lại còn bị sờ mông, tức đến mức nửa đêm rồi mà cô ấy vẫn không ngủ được.
Mãi đến lúc ngủ say, cô ấy cũng không hiểu làm sao mà một cái máy quay đang bình thường lại không quay được?
Lẽ nào là do Tiêu Viễn làm? Nhưng sao anh ta có thể làm được?
Nhất là nghĩ đến câu nói lúc anh sắp đi càng khiến cô ấy hận đến ngứa răng, quả thật đáng hận.
Tiêu Viễn làm như không nhìn thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi của Tô Tiểu Manh, cười híp mắt chào: “Tiểu Manh, chào buổi sáng”.
“Chào con khỉ!”
“Ồ sao thế?”
“Tiêu Viễn, anh thành thật nói cho tôi biết, có phải anh đã làm gì máy quay không?”, Tô Tiểu Manh trợn mắt nhìn Tiêu Viễn, đè thấp giọng nói.
Tiêu Viễn lén cười, nhưng ngoài mặt vẫn ngơ ngác: “Máy quay? Máy quay gì cơ?”
“Máy quay trong phòng tôi đó”.
Tiêu Viễn giả vờ ngạc nhiên, hoảng sợ: “Hả? Tiểu Manh, trong phòng cô còn có máy quay sao? Lẽ nào cô thường xuyên chụp ảnh tự sướng gì đó nữa à? Làm thế không tốt, không an toàn, cô đã quên chuyện khiêu dâm mấy năm trước rồi sao?”
“Khốn nạn, anh mới quay mấy thứ đó đấy, cả nhà anh đều thế”.
Tô Tiểu Manh siết chặt nắm đấm, nếu có thể đánh được tên này, cô ấy đã đánh vào mặt anh một đấm từ lâu rồi.
“Hai người nói chuyện gì thế?”, Tô Ngọc từ phòng bếp đi ra, đưa một ly nước mật ong cho em gái.
“Ha ha, đang nói chuyện quay phim”, Tiêu Viễn cười nói.
“Tiêu Viễn, anh cũng thích quay phim sao? Tiểu Manh cũng rất thích, bình thường hai người có thể giao lưu nhiều hơn…”
“Phụt…”
Tô Tiểu Mạnh vừa uống một ngụm nước mật ong, nghe nói thế đều phun hết ra.
Giao lưu nhiều hơn? Giao lưu cái gì? Giao lưu làm sao quay phim ấy ấy à?
“Tiểu Manh, em sao thế?”, Tô Ngọc nhìn phản ứng của em gái, ngờ vực hỏi.
“Khụ khụ, không sao, bị sắc”, Tô Tiểu Manh nói.
“Uống từ từ thôi, lớn thế rồi mà còn… Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đi chiên trứng”.
Tiêu Viễn nhịn cười, gật đầu: “Được”.
Đợi Tô Ngọc lại vào phòng bếp, Tô Tiểu Manh chỉ vào Tiêu Viễn, tức giận nói: “Này, anh đừng kiêu ngạo, tôi nhất định sẽ đuổi anh ra khỏi đây, nhất định”.
“Vậy à?”, Tiêu Viễn gãi đầu: “Vậy tôi phải đi nói chuyện với chị cô chuyện tôi đến trường…”
“…”
Tô Tiểu Manh thật sự muốn khóc, mẹ kiếp, tên này là đàn ông sao? Sao anh ta cứ phải dùng thứ này uy hiếp mình? Trời ơi, nhanh cho sấm sét xuống đánh chết tên này đi.
“Tiểu Manh, cô thấy đấy, chúng ta không thù không oán gì, thương lượng chút nhé? Cô đừng cố đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ không đến trường gây phiền phức cho cô, thế nào?”
“Không thể nào, tôi nhất định phải đuổi anh đi”.
“Vậy thì không còn gì để bàn nữa?”
“Không có”.
“Ồ, vậy tôi sẽ nói chuyện với chị của cô, tôi nghĩ cô ấy sẽ vui vẻ để tôi đến trường bảo vệ cô”, nói xong Tiêu Viễn quay người đi vào phòng bếp.
Tô Tiểu Manh nhìn theo, vội vã nói: “Tên khốn, anh quay lại đây cho tôi”.
“Cô gọi tôi là gì?”, Tiêu Viễn quay đầu lại, nhướng mày.
“Tên… không, Tiêu Viễn”.
“Không biết lớn nhỏ, cô phải gọi tôi là anh Viễn, có biết chưa?”
“Anh Viễn ông nội anh đấy!”, Tô Tiểu Manh lại nóng máu.
“Ồ, cô gọi tôi là ông nội Viễn cũng được, chỉ là thân phận này hơi nhanh…”
“Mẹ… kiếp!”, Tô Tiểu Manh suýt nữa tức đến nghẹt thở.
“Con gái mà dùng mấy từ thô tục như vậy không phải là thói quen tốt. Ừ, tôi phải nói với chị cô chuyện này”, nói rồi Tiêu Viễn lại giả vờ đi vào bếp.
Tô Tiểu Manh chẳng còn sức tức giận nữa, vội vàng đứng chắn trước mặt Tiêu Viễn, giọng nói dịu lại: “Tôi sẽ không đuổi anh đi, được chưa? Chúng ta nước sông không phạm nước giếng”.
“Vừa rồi thì được, bây giờ thì không”.
“Vậy… vậy anh muốn thế nào?”
“Gọi một tiếng anh Viễn tôi nghe xem?”, Tiêu Viễn hơi đắc ý nói.
“…”
“Sao vậy, không gọi à?”
Tô Tiểu Manh vừa nghiến răng vừa siết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi: “Anh Viễn”.
“Nói lớn một chút, tín hiệu không tốt, tôi nghe không rõ”.
“…”, Tô Tiểu Manh đè nén cơn giận đủ để đốt cạn Thái Bình Dương, lớn giọng nói: “Anh Viễn”.
“Ừ”, Tiêu Viễn đáp lại: “Cô xem như vậy tốt biết bao, cần gì phải căng thẳng đến mức giương cung bạt kiếm thế? Đúng không?”
Tô Tiểu Manh cười gượng nhưng lại thầm mắng anh, tên khốn nạn chết tiệt, hai ta cứ đợi đấy mà xem.
Mấy phút sau, ba người ngồi trước bàn ăn, hòa hợp, vui vẻ ăn bữa sáng… ít nhất ngoài mặt là như thế.
Ăn cơm xong, dọn dẹp một chút rồi ba người lái xe ra khỏi biệt thự, trước tiên đưa Tô Tiểu Manh đến trường, sau đó đến công ty.
“Tiêu Viễn, Tiểu Manh nó hơi ngang ngược, anh đừng trẻ con giống nó”, đợi Tô Tiểu Manh xuống xe, Tô Ngọc mới nói với Tiêu Viễn.
“Không đâu, tôi thấy đứa nhóc này rất tốt, còn vấn đề phản nghịch tuổi dậy thì… tuổi này ai mà không thế?”
Tô Ngọc khẽ cười, đổi chủ đề: “Tối qua tôi đã bàn với chị Lan rồi, anh vào công ty với tư cách là vệ sĩ riêng của tôi, thuộc bộ phận an ninh, anh thấy thế nào?”
“Tôi không có ý kiến”.
“Ừ, công việc cụ thể thì đến công ty rồi, anh cứ nghe theo sắp xếp của chị ấy là được”.
“Được”, Tiêu Viễn gật đầu, ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi: “Tô Ngọc, rốt cuộc cô gặp phiền phức gì thế?”
Ánh mắt Tô Ngọc thay đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường: “Đợt trước tôi nhận được bức thư đe dọa…”
“Thư đe dọa? Của ai?”
“Không rõ”.
“Vậy có mục tiêu nghi ngờ không?”
“Không có”.
“Tức là chúng ta ngoài việc bị động phòng thủ thì không làm gì được?”
Tô Ngọc gật đầu: “Ừ, thế nên bây giờ chỉ có thể đợi”.
“Được rồi”, Tiêu Viễn bất lực, thầm mắng, mẹ kiếp các người tốt nhất nên xuất hiện sớm đi, đừng để ông đây đợi lâu quá.
Tô Ngọc liếc nhìn Tiêu Viễn, thầm thở dài, không phải tôi không nói cho anh biết phiền toái thực sự, mà là chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ, một khi bị lộ ra ngoài, rất có thể sẽ gây ra bão táp.
Hai người đều có tâm sự của riêng mình, không ai nói gì nữa cả.
Đến công ty, sau khi dặn dò vài câu, Tô Ngọc bắt đầu bận rộn, còn Tiêu Viễn thì đến văn phòng trợ lý.
“Chị Lan, hôm nay chị đẹp thế”.
Tiêu Viễn nhìn thấy Tần Lan, mắt không khỏi sáng lên.
Hôm nay Tần Lan mặc một chiếc váy đen, tôn lên đường cong tuyệt đẹp, làm nổi bật phong cách gợi cảm của cô ta.
“Sao nào, lẽ nào hôm qua tôi không đẹp à?”, Tần Lan tức giận nói.
“Đương nhiên không phải, ngày nào chị Lan cũng đẹp cả, luôn quyến rũ như thế”, lúc khen phụ nữ, Tiêu Viễn đều không cần suy nghĩ, mở miệng là có thể khen.
“Ha ha, còn biết nói lời dễ nghe dỗ tôi nữa”, Tần Lan cười: “Ngồi đi, sếp Tô đã nói với cậu rồi nhỉ?”
“Ừ, đã nói rồi, em không có ý kiến”.
“Yên tâm, mặc dù cậu là nhân viên của bộ phận an ninh nhưng không thuộc quyền quản lý của bên đó. Cấp trên của cậu có hai người, một là sếp Tô…”
“Người còn lại đâu?”
“Người còn lại, là tôi, ha ha…”
Tiêu Viễn liếc nhìn bộ ngực rung lên khi Tần Lan cười, cong môi cười xấu xa: “Chị Lan, cấp trên này sẽ không dùng quy tắc ngầm với em đấy chứ?”
“Vậy thì phải xem biểu hiện của cậu rồi”, ánh mắt Tần Lan hiện lên nét quyến rũ.
“Vậy thì em phải biểu hiện thật tốt”.
Hai người trêu đùa vài câu, sau đó Tần Lan lại giới thiệu tình hình bộ phận an ninh cho Tiêu Viễn.
Bộ phận an ninh thuộc phòng Hành chính nhân sự, tổng cộng có hơn năm mươi người, nhưng đa số đều được phân về nhà máy, công ty có hơn hai mươi người, do một bảo vệ phụ trách giám sát.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!