Hăn biết, hôm nay không báo thù được, hơn nữa muốn thoát thân cũng không dễ dàng như vậy!
“Anh Viễn, dạy dõ hai tên này thế nào?” Lý Ham Hậu khoanh tay, tựa vào chỗ cửa. “Ha ha”
Tiêu Viễn cười, anh nhìn xung quanh một vòng, thấy người đến xin việc, tất cả đều nhìn anh với ánh mắt kinh hãi, âm thầm lắc đầu, được lắm, lần này còn chẳng cần ra oai phủ đầu, nếu thật sự vào công ty rồi, có lẽ cả đám đều nghe lời như con cừu non luôn!
“Nhậm Khôn, cậu chủ Nhậm, vừa rồi anh nói cái gì?”
Tiêu Viễn đè nén các suy nghĩ, đi về phía Nhậm khôn, vẫn nên xử lí hai thăng không biết sống chết này trước rồi nói.
“Tao, tao chưa nói gì... Tiêu Viễn, tao cảnh cáo mày, tốt nhất là mày đừng chạm vào tao, nếu không ông già nhà tao sẽ không tha...
Bốp!
Không đợi Nhậm Khôn nói xong, một cái tát như cái quạt hương bồ đã vỗ vào gáy hẳn, sức mạnh to lớn, khiến hän suýt nữa lao đầu xuống đất, trong óc ong ong ong không ngừng, chắc chắn là bị chấn động não nhẹ rồi!
“Dám uy hiếp anh Viễn, tôi sẽ đánh anh!”
Lúc Lý Ham Hậu không biết gì, đi tới sau Nhậm Khôn, ồm ồm nói.
“Mẹ mày...”
Nhậm Khôn dùng sức läc đầu, cố gảng khiến mình tỉnh táo hơn một chút, sau đó quay đầu rống giận với Lý Ham Hậu.
Bốp.
Lại là một cái tát khác, lần này sức mạnh còn lớn hơn, khiến hẳn xoay hai vòng tại chỗ, phun ra hai cái răng hàm có máu.
“Dám măng mẹ tôi, tôi sẽ đánh anh!”
Khuôn mặt thật thà của Lý Ham Hậu, trở nên hung ác hơn.
Nhậm Khôn ngơ ngác, thật sự bị đánh cho. ngu người, cả khuôn mặt tê tái, mà trong não cũng ong ong, thậm chí rớt cả răng mà vẫn chưa thấy đau...
Hăn bỗng nhiên cảm thấy, mấy ngày trước, cái tát kia của Tiêu Viễn thật sự quá dịu dàng, so với tên người gấu này thì cái tát của Tiêu Viễn chính sự vuốt ve dịu dàng!
"Tiêu Viễn ở bên cạnh nhìn mà lắc đầu, vốn dĩ anh còn nghĩ phế đi một chân của Nhậm Khôn, bây giờ thấy dáng vẻ đáng thương của hẳn, thật sự không đành lòng ra tay lắm!
“Nhậm Khôn, còn tùy hứng nữa không?”
Nhậm Khôn ra sức läc đầu, hai cao thủ cũng quỳ rạp xuống đất hộc máu rồi, còn có thể tùy hứng gì nữa!
“Vậy còn muốn đánh gãy một chân của tôi, bắt tôi quỳ gối trước mặt anh nữa không?”
Tiêu Viễn lại hỏi một câu, âm thanh thoáng: lạnh.
Anh là người có thù tất báo, người khác đánh anh một tát, thì anh chäc chăn sẽ cho người kia một tát thêm một đạp... Nhậm Khôn đã muốn đánh gãy một chân của anh, muốn anh quỳ xuống, vậy thì anh cũng không định nhẹ nhàng buông tha cho tên này!
“Không, không được...”
Rầm.
"Tiêu Viễn đá vào bụng Nhậm Khôn một phát, người kia té lăn ra đất, kêu thảm thiết thành tiếng.
“Nhớ kĩ, một lần hai lần không có ba lần, nếu còn có lần sau, tôi sẽ khiến nửa đời sau của anh phải nằm trên giường!”
"Tiêu Viễn dẫm lên ngực Nhậm Khôn, âm thanh lạnh băng, sát khí băn ra bốn phía.
“Tao, tao không dám nữa.” Cảm nhận được sát khí lạnh băng của Tiêu
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!