Tiêu Viễn và Đinh Lực quay về văn phòng của bộ phận an ninh, cảm xúc của Đinh Lực vẫn còn hơi kích động.
“Anh Viễn, những điều anh nói vừa nãy là thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật rồi, về sau cậu không cần phải sợ bọn họ nữa. Ai dám ức hiếp cậu thì cậu nói lại với tôi”.
“Vâng!” Đinh Lực gật đầu, nghiêm túc nói: “Anh Viễn, bắt đầu từ hôm nay, anh chính là đại ca của Đinh Lực em!”
“Ha ha ha, thế cậu coi anh Cường là cái gì?” Tiêu Viễn nói đùa.
Đinh Lực gãi đầu: “Anh Viễn, em không biết anh Cường nào cả. Kể từ ngày hôm nay, em chỉ có mỗi anh Viễn là anh thôi!”
“Được, chỉ cần tôi ở Long Hải một ngày thì tôi vẫn sẽ che chở cho cậu ngày đó!” Tiêu Viễn vỗ vai Đinh Lực: “Nhưng lá gan của tên nhóc nhà cậu cũng bé quá rồi, về sau phải tìm cơ hội rèn luyện lại mới được!”
Đinh Lực rụt đầu lại, có vẻ cũng vì sự nhát gan của mình mà cảm thấy xấu hổ: “Bố em nói em tính cách nhu nhược, trời sinh nhút nhát hay sợ hãi… Anh Viễn, lá gan của em thực sự có thể biến lớn lên được sao?”
“Ha ha ha, trứng nhỏ thì tôi không có cách nào giúp cậu biến to được, nhưng lá gan mà nhỏ thì lại có cách đấy…” Tiêu Viễn cười xấu xa nói.
“Vậy sau này em đều sẽ nghe theo anh Viễn. Anh Viễn bảo em làm gì em cũng làm!”
“Được rồi, tạm thời không nói tiếp chuyện này nữa. Phòng làm việc của tôi ở đâu?”
Đinh Lực nghe vậy, sắc mặt hơi kỳ lạ, chỉ vào một cánh cửa: “Là phòng đó”.
Tiêu Viễn không chú ý tới biểu cảm của Đinh Lực, tiến lên phía trước mở cửa, sắc mặt lập tức tối sầm lại: “Đây chính là phòng làm việc của tôi sao?”
Đập vào mắt anh là những chiếc bàn và ghế dài chất đống lộn xộn lên nhau, bên trên còn phủ một lớp bụi…
Trên mặt đất còn có đủ các loại rác vứt đầy như lon bia, đồ uống các loại. Ngoại trừ những thứ này, còn có cả vài đôi giày thối, đứng ở cửa Tiêu Viễn vẫn có thể ngửi thấy được mùi hôi đó…
“Khụ, đây là phòng chứa đồ của bộ phận an ninh, chủ quản Lưu nói để cái này làm phòng làm việc của anh…” Đinh Lực yếu ớt nói.
Sắc mặt Tiêu Viễn lại thêm u ám: “Anh ta còn nói gì nữa?”
“Anh, anh ta còn nói anh đến thì sẽ đánh anh vào bệnh viện, phòng chứa đồ này cũng không cần dùng đến…” Đinh Lực nói đến đây, thấy sắc mặt Tiêu Viễn càng u ám, mới vội vàng nói: “Anh Viễn, anh yên tâm đi, em lập tức sẽ dọn dẹp sạch sẽ chỗ này cho anh!”
“Không cần phải phiền phức như vậy, phòng làm việc của Lưu Đại Khuê ở đâu?” Sắc mặt Tiêu Viễn tối sầm lại, Lưu Đại Khuê à Lưu Đại Khuê, anh thực sự nghĩ anh đây là người dễ bắt nạt sao?”
“Là phòng đó”.
Tiêu Viễn đóng sầm cửa phòng chứa đồ lại, đi tới phòng làm việc của Lưu Đại Khuê, quan sát một lượt rồi ngang ngược nói: “Về sau tôi sẽ dùng phòng làm việc này!”
“Hả?” Đinh Lực sợ đến mức nhũn cả chân, ngang nhiên chiếm đoạt phòng làm việc của chủ quản Lưu sao? Vậy khi hắn trở về, chẳng phải là tiêu đời rồi sao?
Đúng vào lúc Đinh Lực đang run rẩy sợ hãi thì Lưu Đại Khuê dẫn vài tên thanh niên quay về.
“Chủ quản Lưu, anh, anh trở về rồi…” Đinh Lực tràn đầy lo sợ.
“Hừ!” Lưu Đại Khuê hừ một tiếng: “Tiêu Viễn đâu?”
“Chủ quản Lưu tìm tôi sao?” Đinh Lực còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói của Tiêu Viễn đã truyền ra từ trong phòng làm việc.
Lưu Đại Khuê sửng sốt, đi lên phía trước vài bước, hắn nhìn thấy Tiêu Viễn đang ngồi trên ghế làm việc của hắn, không nhịn được mà trừng lớn mắt: “Tại sao cậu lại ở trong phòng làm việc của tôi?”
“Chủ quản Lưu, tôi đã trưng dụng lại phòng làm việc này rồi… Anh mau tranh thủ thời gian, thu dọn lại đồ đạc cá nhân của mình đi”.
“Cái gì? Cậu trưng dụng á?” Lưu Đại Khuê nghe vậy thì cực kỳ tức giận: “Đây là phòng làm việc của tôi, phòng làm việc của cậu ở…”
“Ở bên cạnh phòng chứa đồ sao?” Tiêu Viễn cười khẩy: “Đó là phòng làm việc mà sếp Tô sắp xếp cho tôi, hay là trợ lý Tần sắp xếp? Nếu như để bọn họ biết được, anh nghĩ xem bọn họ sẽ có suy nghĩ như thế nào?”
Lưu Đại Khuê nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Vậy cậu cướp phòng làm việc của tôi thì tôi phải làm việc ở đâu?”
“Ở cái phòng chứa đồ ấy, anh dọn dẹp một chút không phải là được rồi sao?” Tiêu Viễn thản nhiên đáp.
“Cậu…”
“Sao, chủ quản Lưu có ý kiến gì à? Vậy anh định đi tìm sếp Tô và trợ lý Tần để nói chuyện, hay là muốn so cái này với tôi đây?” Tiêu Viễn nói xong còn rất kiêu ngạo giơ nắm đấm lên.
Lưu Đại Khuê thấy vẻ kiêu ngạo đó của anh, suýt nữa thì bị nghẹn chết.
Lưu Đại Khuê hắn từ lúc bước chân vào bộ phận an ninh cho tới nay đều là kẻ cầm đầu ở đây, làm gì có ai dám giở trò với hắn như vậy chứ? Nhưng bây giờ, đầu tiên là bị đánh, sau đó ngay cả phòng làm việc cũng bị cướp mất, khỏi nói hắn đã tức giận như thế nào!
Nhưng hắn còn có thể làm gì chứ? Đánh thì đánh không lại mà ồn ào đến tận chỗ sếp Tô và trợ lý Tần thì hắn cũng không được lợi gì. Cục tức này cũng chỉ đành tạm thời nuốt xuống!
“Tốt, rất tốt, Tiêu Viễn, cậu muốn đối đầu với tôi đúng không?”
Lưu Đại Khuê giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Viễn, nghiến răng nói.
“Tôi không đối đầu với anh thì anh sẽ không đối đầu với tôi nữa sao?” Tiêu Viễn hỏi lại.
“...”
“Cho anh năm phút, thu dọn hết đồ đạc chuyển ra ngoài… Bằng không, tôi sẽ vứt hết chúng vào thùng rác!”, Tiêu Viễn không hề khách sáo nói.
Sắc mặt Lưu Đại Khuê thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng không dám khiêu khích Tiêu Viễn nữa, hắn nghiến răng hô: “Mấy người các cậu, chuyển hết đồ đạc cá nhân của tôi ra ngoài!”
“Vâng!” Mấy tên thanh niên vội vàng gật đầu rồi bắt đầu chuyển đồ ra bên ngoài.
Nhìn thấy cấp dưới chuyển từng thứ một ra, sắc mặt Lưu Đại Khuê càng trở nên khó coi. Mỗi thứ được chuyển ra, giống như một cái tát, tát mạnh vào mặt hắn. Cái tát mạnh đến mức hắn không thể tránh được!
Ở bên cạnh, Tiêu Viễn đang bắt chéo hai chân, ngồi trên chiếc ghế vốn là của Lưu Đại Khuê, nhìn vẻ mặt như bố vừa mất của hắn, trong lòng anh thầm cười khẩy. anh đây đã không muốn chấp nhặt với anh rồi, vậy mà anh lại được đằng chân lân đằng đầu. Bây giờ đã biết xấu hổ chưa?”
Vài phút sau, đồ của Lưu Đại Khuê đã được dọn đi sạch sẽ.
Hắn còn chưa kịp nói mấy câu, Tiêu Viễn đã lên tiếng trước: “Đinh Lực, cậu có thấy sau khi chuyển đồ của chủ quản Lưu ra ngoài thì không khí trong cả phòng làm việc này đều trở lên trong lành hơn, chất lượng cũng được cải thiện lên nhiều đúng không…”
Khóe miệng Đinh Lực giật giật vài cái, không dám tiếp lời.
“Cậu…” Lưu Đại Khuê vô cùng tức giận, cái này không phải là đã ức hiếp người quá đáng rồi sao?
“Chủ quản Lưu, nếu không có việc gì thì hãy thường xuyên ghé qua chỗ tôi nhé! Đi thong thả, không tiễn!”
“Hừ!” Lưu Đại Khuê tức giận hừ mạnh, đóng sầm cửa lại.
Đinh Lực nhìn bóng dáng của Lưu Đại Khuê, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: “Anh Viễn, anh đắc tội với chủ quản Lưu như vậy, cẩn thận hắn sẽ báo thù đấy”.
“Báo thù sao? Ha ha ha, nếu hắn không sợ mất mặt, thì cứ việc tới báo thù!” Tiêu Viễn khinh thường cười. Anh hoàn toàn không để Lưu Đại Khuê vào trong mắt. Đây cũng chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót mà thôi!
“Em nghe nói chủ quản Lưu rất thân với người bên trên…”
“Được rồi, đừng lo lắng nữa. Nào lại đây, giúp tôi thu dọn phòng làm việc”.
“Vâng vâng”.
Bên này đang dọn dẹp lại phòng làm việc, thì đám người bên Lưu Đại Khuê cũng đang bận rộn dọn dẹp lại phòng chứa đồ.
Năm sáu người dọn dẹp hơn nửa tiếng mới xem như là sạch sẽ. Sau đó bày biện đơn giản một chút, Lưu Đại Khuê mới chuyển vào.
“Anh Lưu, tên nhãi đó quá kiêu ngạo rồi, chuyện này chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua sao?”
“Bỏ qua à?” Vẻ mặt Lưu Đại Khuê cực kỳ nham hiểm: “Sớm muộn gì tôi cũng bắt hắn phải trả giá!”
“Anh Lưu, em nghe Tiểu Lý nói, hôm qua Nhậm Khôn có tới công ty, còn xảy ra xung đột với tên Tiêu Viễn đó…” Đột nhiên, bên cạnh có một thanh niên lên tiếng.
“Ồ! Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ánh mắt Lưu Đại Khuê lóe sáng.
Thanh niên kể chi tiết tin tức nghe được từ một đồng nghiệp trực ban ngày hôm qua ra.
Lưu Đại Khuê nghe xong, vô cùng vui vẻ: “Ha ha ha, Tiêu Viễn ơi Tiêu Viễn, cậu đắc tội tôi thì cũng thôi đi, còn đắc tội cả Nhậm Khôn? Tôi xem cậu chết như thế nào! Này cậu kia, cậu đi nói với người anh em trực ban là nếu thấy Nhậm Khôn đến, thì lập tức báo cho tôi biết!”
“Vâng!”
…
Sau khi văn phòng được dọn dẹp xong, Tiêu Viễn dẫn Đinh Lực rời khỏi bộ phận an ninh.
“Anh Viễn, anh là vệ sĩ của sếp Tô, không phải là bảo vệ của công ty. Anh còn đi tuần tra công ty làm gì?”
Bây giờ, Đinh Lực đã hoàn toàn coi Tiêu Viễn là Viễn tượng của mình rồi. Chưa kể việc anh có thể trở thành vệ sĩ của sếp Tô, thì chỉ cần dựa vào việc anh dám đối đầu lại với Lưu Đại Khuê thôi cũng đủ để khiến cho tên nhóc suốt ngày bị Lưu Đại Khuê ức hiếp này vô cùng ngưỡng mộ rồi.
“Ha ha ha, dù sao cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy tiện đi dạo một chút thôi”.
Tiêu Viễn cười, không nói cho Đinh Lực biết lý do thực sự, thuận miệng đáp.
“Ồ”.
Đi dạo một hồi, trong lòng Tiêu Viễn cũng đã có tính toán. Xung quanh tổng cộng có bảy tòa nhà, có thể thực hiện cuộc bắn tỉa, bao vây nhắm vào công ty.
Ngoài ra, lực lượng bảo vệ cửa sau của công ty cũng không đủ. Nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra thì sẽ không thể phản ứng kịp thời được. Xem ra phải nhắc nhở Tô Thanh một chút, để cô ấy chú ý đến an ninh của cửa sau!
Còn có…
Đột nhiên, Tiêu Viễn bất giác vỗ tay lên trán, lắc đầu cười khổ. Không phải chỉ là một bức thư đe dọa thôi sao? Có nhất thiết phải căng thẳng như vậy không?
Nơi này là Hoa Hạ, không phải ở nước ngoài, trường hợp có người dùng súng bắn tỉa bao vây toàn bộ công ty là cực kỳ nhỏ!
Hơn nữa, còn chưa chắc chắn được bức thư đe dọa kia có phải là thật hay không, lỡ như đó là trò đùa dai của ai đó hoặc chỉ là để hù dọa Tô Thanh thôi thì sao?
Cho dù nó là thật thì binh đến tướng chặn, anh đường đường là thiếu soái, chẳng lẽ lại sợ mấy con dế choắt này hay sao?
Nghĩ vậy, Tiêu Viễn lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh dẫn Đinh Lực đi vòng quanh tòa nhà một vòng nữa.
Sau đó, Đinh Lực đi trực ban ở cổng. Còn Tiêu Viễn chào Tô Thanh một cái rồi cũng lái xe rời khỏi công ty.
Nửa giờ sau, một chiếc Maserati dừng lại trước cửa một quán bar có tên “Cô Đơn”. Cánh cửa hé mở, rõ ràng vẫn chưa mở cửa.
Tiêu Viễn còn chưa kịp xuống xe, thì xuất hiện một thanh niên gầy gò, bước đi khập khễnh đi ra từ trong quán bar: “Anh Viễn, anh tới rồi”.
“Ừ, chúng ta vào trong rồi nói!”
Thanh niên gầy yếu gật đầu, dẫn Tiêu Viễn vào phòng làm việc của anh ta.
Sau khi chào hỏi đơn giản vài câu, Tiểu Đao lấy từ trong ngăn kéo ra một tập tài liệu: “Anh Viễn, đây là ba nghĩa trang đã được tuyển chọn sơ bộ, anh xem đi”.
Tiêu Viễn nhận lấy, không mở ra: “Thằng Tô đâu?”
“Ở phòng bên cạnh”.
“Tạm thời dẫn tôi đi xem cậu ta trước đã”.
“Được”.
Hai người đi tới căn phòng bên cạnh, Tiêu Viễn vừa nhìn là thấy một hũ tro cốt được đặt ở trên bàn, ở giữa có một tấm ảnh, trong ảnh là một thanh niên khá đẹp trai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!