Khoảng bốn giờ chiều, Tiêu Viễn rời khỏi quán bar Cô Đơn.
Hai người uống rượu hơn ba tiếng đồng hồ, uống hết năm chai rượu sao đỏ.
Dù Tiêu Viễn có tửu lượng vượt trội, trong người cũng đã ngấm men say, anh không rời đi luôn mà chỉ nằm ngủ một giấc trên sô pha.
Còn Tiểu Đao thì say như chết, ôm thanh đao đã giết vô số người của hắn, tiệc còn chưa tan đã nằm thẳng cẳng ra sàn.
Nhớ lại cảnh lúc rời đi, Tiểu Đao ôm đầu với vẻ mặt đau đớn khiến Tiêu Viễn không khỏi bật cười, tên nhóc này còn phải chịu khổ dài dài!
Ở trên đường, Tiêu Viễn gọi điện thoại cho Tô Ngọc, sau khi đón cô ở công ty, hai người lại phóng nhanh tới trường học.
Lúc bọn họ đến trường đã là giờ tan học, vừa mới dừng xe, Tô Tiểu Manh đã bước ra từ sân trường.
“Tô Ngọc, thành tích của Tiểu Manh thế nào?”
“Không tốt lắm, chỉ đạt vừa đủ tiêu chuẩn mỗi môn thôi”.
Nhắc tới việc học hành của em gái, Tô Ngọc cũng hơi nhức đầu, nhưng cô không muốn cưỡng ép em gái, chỉ cần em gái vui vẻ là được rồi.
Hơn nữa, sau khi lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, cô cũng đã hiểu rằng, thành tích học tập sau khi ra trường chỉ là một trò đùa! Một tấm bằng tốt nghiệp đôi khi cũng không quan trọng như mình nghĩ!
“Các môn đều 60 điểm?” Ánh mắt Tiêu Viễn tràn ngập kinh ngạc.
Tô Ngọc gật đầu, cười trừ: “Con bé này không thích đi học, tôi cũng không muốn ép nó, đợi sau khi thi đại học xong thì định đưa nó ra nước ngoài học…”
“Ha ha, cô không cảm thấy được 60 điểm mỗi môn còn khó hơn là được điểm tuyệt đối sao?” Tiêu Viễn nhìn Tô Tiểu Manh từ xa bước tới, suy nghĩ sâu xa.
Tô Ngọc sửng sốt, ngay sau đó trong lòng run lên, hai mắt trợn tròn.
“Được rồi, Tiểu Manh đến rồi, đừng thảo luận về vấn đề này nữa”, Tiêu Viễn cười nhạt, nghĩ thầm trong lòng, thật sự không ngờ rằng, con nhóc Tiểu Manh này lại là một học sinh xuất sắc! Nhưng mà, tại sao cô ấy lại cố tình thi rớt chứ?
Tô Ngọc cười vui vẻ, sau khi được Tiêu Viễn nhắc nhở, cô cũng nhận ra rằng không phải thành tích của em gái không tốt mà chỉ là cố tình thi không tốt thôi.
Mặc kệ lý do em gái cố tình thi rớt là gì, nhưng như vậy vẫn tốt hơn so với thành tích không tốt? Hôm nào phải tìm cơ hội tâm sự với em gái mới được…
Cửa xe mở ra, Tô Tiểu Manh lên xe, nhìn thoáng qua nụ cười hớn hở trên mặt chị gái mình, tò mò hỏi: “Chị có chuyện gì mà vui vậy?”
“Không có gì”, Tô Ngọc nhìn em gái mình một cách trìu mến: “Tiểu Manh, tối nay chúng ta ăn ngoài, em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn đồ Tây, nghe nói ở thành Pháp Quốc mới mở một nhà hàng kiểu Tây, vị chuẩn lắm… Hay là chúng ta tới ăn thử đi?”
“Được, nghe em hết!”
Tô Tiểu Manh thấy chị gái đồng ý, thì nhảy nhót không ngừng: “Chị tốt quá đi!”
“Ha ha, con bé này…” Tô Ngọc cười khẽ: “Tiêu Viễn, anh biết đường tới thành Pháp Quốc không?”
“Biết”, Tiêu Viễn gật đầu, quay đầu xe rồi lái về phía thành Pháp Quốc.
Suốt quãng đường, hai chị em đều nói chuyện với nhau, phần lớn là Tô Tiểu Manh nói, Tô Ngọc nghe, thỉnh thoảng cười một tiếng.
Từ sau khi lên xe, Tô Tiểu Manh không hề để ý tới Tiêu Viễn, điều này làm anh cảm thấy bất lực, cảm giác này là sao nhỉ? Tra tấn trong im lặng sao?
Nhưng khi nghe thấy hai chị em cười, anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc trong lòng, lúc này mới giống như người một nhà… chứ không phải sự lạnh lùng và vô tình anh từng trải qua.
Thành Pháp Quốc nằm ở phía đông thành phố Long Hải, bên kia dòng sông.
Nơi này từng là khu tô giới của phương Tây, sau này khu tô giới không còn nữa, vì đủ các loại lý do mà những kiến trúc này vẫn không được dỡ bỏ, rồi sau đó lại mở ra rất nhiều nhà hàng phương Tây.
Vậy nên, khu vực này mới có tên là thành Pháp Quốc!
Trước kia, Tiêu Viễn đã tới thành Pháp Quốc vài lần nên ngựa quen đường cũ, rất nhanh chóng đã tìm tới nhà hàng kiểu Pháp mà Tô Tiểu Manh nhắc tới.
“Tiêu Viễn, trước đây anh đã từng tới nơi này rồi sao?” Tô Ngọc thấy Tiêu Viễn thành thục như vậy thì tò mò.
“Phải, đã từng tới mấy lần”.
Tiêu Viễn gật đầu, trước đây anh đã từng tới đô thị quốc tế này rất nhiều lần rồi, nhưng đều nhanh chóng lướt qua, lần này không biết sẽ dừng lại bao lâu nữa!
“Này, Tiêu Viễn, nếu đã tới rồi thì anh có thể rời đi, đợi chúng tôi ăn xong rồi lại tới đón!” Tô Tiểu Manh cuối cùng cũng để ý tới Tiêu Viễn, nhưng mà lại là đuổi anh đi.
“Tiểu Manh, đừng nói linh tinh!” Tô Ngọc nhíu mày quát lớn.
Tô Tiểu Manh bĩu môi, cảm thấy hơi tủi thân, chị còn chưa thấy tên khốn này ức hiếp em như thế nào, còn sờ mông em mà đã mắng em rồi…
“Tiêu Viễn, anh đừng giận, con nhóc này bị tôi chiều hư rồi!” Tô Ngọc xin lỗi.
“Ha ha, tôi đã coi Tiểu Manh như em gái ruột của mình rồi, sao lại cáu bẩn với con bé được chứ?” Tiêu Viễn cười nói.
Tô Ngọc gật đầu, trừng mắt liếc em gái một cái rồi bước vào nhà hàng nước X.
Vì thời gian vẫn còn sớm nên nhà hàng không đông lắm, ba người chọn một vị trí tương đối yên tĩnh, bắt đầu gọi món.
Nhân viên người nước X cầm bảng thực đơn tinh tế đi tới, đảo mắt qua ba người rồi nho nhã đưa thực đơn cho Tô Ngọc.
“Tiểu Manh, em gọi trước đi”, Tô Ngọc đưa thực đơn cho em gái, cũng muốn nhân cơ hội này nghe cô bé nói tiếng nước X.
Vì cô em gái này, Tô Ngọc không khỏi nhọc lòng, thấy thành tích học tập của cô bé chẳng ra gì, định chuẩn bị cho cô bé đi nước X du học, còn cố tình thuê gia sư người nước X dạy tiếng nước X cho cô bé, tránh lúc ở đó không thích nghi được!
Tô Tiểu Manh nhân lấy thực đơn, đảo mắt: “Chị à, Tiêu Viễn là khách, hay là để anh ta gọi trước đi”.
Tô Ngọc không nghĩ gì nhiều, vui vẻ cười, tuy rằng hồi nãy em gái không được lễ phép, nhưng bây giờ có thể nhường nhịn Tiêu Viễn, chắc là biết lỗi rồi.
“Ha ha, ưu tiên các cô gái, vẫn là các cô gọi đi”, Tô Ngọc không nhìn ra ý đồ nham hiểm của Tô Tiểu Manh, còn Tiêu Viễn thì lại hiểu rất rõ, chẳng qua là muốn xem anh mất mặt thôi!
Tô Tiểu Manh thấy Tiêu Viễn nhún nhường, lại nghĩ rằng anh đọc không hiểu thực đơn tiếng nước X, cười thầm trong lòng, tên khốn, hôm nay tôi sẽ khiến anh mất mặt!
“Tiêu Viễn, à không, anh Viễn, anh là khách, đương nhiên là anh gọi trước rồi, nếu không chị em lại trách em không lễ phép mất”, Tô Tiểu Manh cực kỳ chân thành nói.
“Tiêu Viễn, hiếm khi thấy Tiểu Manh hiểu chuyện như vậy, anh cứ gọi trước đi!” Tô Ngọc cười nói.
Tiêu Viễn thấy Tô Ngọc cũng nói vậy thì không thể nào từ chối được, anh nhận lấy thực đơn: “Được, vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh!” Nói rồi, anh mở thực đơn ra, bắt đầu xem.
Tô Tiểu Manh thấy Tiêu Viễn giả vờ xem thực đơn, khóe miệng cong lên tạo thành một điệu cười châm chọc, tên khốn, chắc là một chữ cũng không hiểu chứ gì?
Ngay lúc Tô Tiểu Manh chờ xem Tiêu Viễn làm trò cười, cô bé chỉ thấy anh khép thực đơn lại, nói với nhân viên người nước X bằng tiếng nước X một cách lưu loát.
Thấy Tiêu Viễn nói tiếng nước X trôi chảy như vậy, ánh mắt nhân viên người nước X sáng rực lên, nụ cười cũng chân thành hơn rất nhiều.
Thấy Tiêu Viễn vui vẻ giao lưu với nhân viên, Tô Tiểu Manh trợn tròn mắt, chuyện này, chuyện này không hề giống với tưởng tượng của cô ấy?
Tô Ngọc đang ngồi cạnh cô ấy cũng sốc không kém, bởi vì cô phát hiện cách phát âm và giọng điệu của Tiêu Viễn còn chuẩn hơn cả gia sư người nước X cô mời tới dạy cho em gái mình nữa!
Khóe mắt Tiêu Viễn khẽ liếc qua hai chị em, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ trợn mắt há mồm của Tiểu Manh, anh cười thầm trong lòng, nhóc con, muốn xem anh đây làm trò cười, kết quả lại tự khiến mình kinh ngạc rồi chứ gì?
“Được rồi, tôi gọi xong rồi!” Tiêu Viễn đặt thực đơn trước mặt Tô Tiểu Manh: “Vừa rồi anh chàng đẹp trai người nước X này đề cử cho tôi một số món ăn chuẩn vị nước, các cô có muốn nếm thử không?”
“Ừ, được”, Tô Tiểu Manh ngơ ngác gật đầu.
Tô Ngọc nhìn chằm chằm Tiêu Viễn, anh lại tiếp tục mang tới bất ngờ cho cô!
Anh rốt cuộc là người như thế nào?
Anh như một cuốn sách dày, bây giờ đã mở tới trang thứ hai, không biết tiếp theo còn có bao nhiêu điều thú vị nữa đây?
Sau khi nhân viên người nước X rời đi, Tô Ngọc không nhịn được hỏi: “Tiêu Viễn, tiếng nước X của anh…”
“À, trước đây tôi từng ở nước X một thời gian…” Tiêu Viễn thản nhiên giải thích.
Tô Ngọc sửng sốt, nhưng vẫn cảm thấy Tiêu Viễn rất lợi hại, bởi vì có rất nhiều du học sinh tới nước X sống rất nhiều năm cũng không thể nào phát âm tiếng nước X chuẩn được như vậy!
Còn Tô Tiểu Manh thì lại yên lặng, tên khốn, xem như anh thoát được một kiếp!
Các món ăn lần lượt được bưng ra.
Nhìn đủ loại mỹ vị, Tô Tiểu Manh cũng không rảnh tranh giành với Tiêu Viễn, bắt đầu cầm dao nĩa, ăn ngấu nghiến.
Động tác của Tiêu Viễn và Tô Ngọc nho nhã hơn rất nhiều, đặc biệt là trông rất đẹp mắt.
Bỗng nhiên, một âm thanh bắt tai chậm rãi vang lên, Tô Tiểu Manh quay đầu nhìn về phía sân khấu trung tâm, nơi có hai cô bé người nước X mắt xanh tóc vàng đang diễn tấu dương cầm và vỹ cầm.
“Chị, khí chất của bọn họ tốt thật đấy, trông cứ như công chúa vậy”, Tô Tiểu Manh ngưỡng mộ nói.
“Bây giờ biết hâm mộ rồi sao? Lúc trước bảo em học đàn thì em không học… Nhưng mà bây giờ vẫn chưa muộn, chị giúp em đăng ký nhé?”
Tô Tiểu Manh hơi cảm động: “Chị à, vậy chị nói xem, học dương cầm và vỹ cầm, cái nào dễ rèn luyện khí chất hơn?”
Không đợi Tô Ngọc trả lời, Tiêu Viễn đã lên tiếng: “Tiểu Manh, tôi cảm thấy khí chất không liên quan gì tới việc học cả, chủ yếu phải nhìn mặt. Nếu em xinh đẹp thì thổi kèn xô na cũng toát ra khí chất, nhưng nếu xấu thì đánh golf cũng như xúc phân vậy!
"...”
Chị em nhà họ Tô cứng đờ lại, đánh golf giống xúc phân? Lúc ăn cơm mà nói về vấn đề này cũng ghê tởm quá đi mất!
Nhất là Tô Tiểu Manh vừa mới gắp một miếng gan ngỗng cà ri màu vàng chuẩn bị ăn, vừa rồi cô ấy còn cảm thấy nó rất ngon, nhưng giờ thì nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn, giống quá rồi đó… mẹ kiếp!
“Tiêu Viễn, anh còn muốn để người khác ăn cơm không?”
Tô Tiểu Manh tức đến mức ném gan ngỗng trở lại đĩa, suýt chút nữa quăng luôn cái nĩa lên đầu Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn sửng sốt, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của hai cô thì lập tức hiểu ra, cười khổ: “Được rồi, là lỗi của tôi…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!