Đột nhiên trên mặt Khương Lam lộ vẻ phức tạp.
Thực ra, vì ngày trước xảy ra một vài mâu thuẫn nên bà đã cắt đứt quan hệ với Khương gia ở Kim Lăng từ lâu. Vì thế, sau khi kết hôn ở Giang Nam, bà chưa từng nói với người ngoài rằng mình sinh ra tại Khương gia ở Kim Lăng. Nếu như không phải hôm nay bị dồn ép đến tận cùng thì Khương Lam cũng không muốn đem Khương gia ra hù dọa Mã Tam gia.
“Mẹ, con cầu xin mẹ, chỉ cần mẹ cứu tiểu Lục Vân thì con sẽ ở lại Diệp gia và làm theo mọi sự an bài của mẹ” Diệp. Khuynh Thành khóc nói.
“Thật không?”
“Thật ạ!”
Diệp Khuynh Thành nặng nề gật đầu.
Khuôn mặt của hai vợ chồng Diệp Hướng Vinh đều vui vẻ. Mặc dù bọn họ biết rằng khả năng cao là Lục Vân sẽ bị Mã Tam gia đánh trọng thương khi bọn họ quay trở lại nhưng bọn họ vẫn sẵn sàng thử. Vì vậy, bọn họ vội vàng quay lại.
Lúc đó, tại biệt thự Mã gia.
Thẩm Kim Hoa và Thẩm Tĩnh Nghi gần như đến cùng một lúc. Thậm chí, hai người còn không có thời gian nói chuyện đã vội chạy vào trong. Bọn họ cầu nguyện rằng Lục Vân sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sau khi vào đến sân biệt thự, còn chưa kịp chạy vào đến đại sảnh thì đã trông thấy một người đàn ông bình tĩnh đi ra ngoài.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot.vn. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app metruyenhot.vn để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đó chính là Lục Vân.
“Anh Lục, anh không sao chứ?”
Thẩm Tĩnh Nghi vô cùng ngạc nhiên, cô ta vội chạy đến nằm lấy cánh tay của Lục Vân rồi nhìn trái nhìn phải xem hẳn
có bị thương ở chỗ nào không.
Lục Vân cười nói: “Tôi không sao, người bị mất bộ phận không phải là tôi.”
“Phù, cũng may là Lục thần y không sao. Tôi đã rất lo cho anh!”
Thẩm Tĩnh Nghi không nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Lục Vân. Cô ta thở phào nhẹ nhõm khi nghe hẳn nói rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Vì Thẩm Tĩnh Nghỉ vội chạy tới đây nên cô ta đổ mồ hôi rất nhiều. Vài sợi tóc đen trên trán dính vào gò má hơi ửng hồng kết hợp với dáng vẻ thở hổn hển, trông cô ta có chút phong tình.
Vô tình trên cổ áo có một lỗ hở.
“AI Lục Vân, anh thật xấu!”
Khi cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt của Lục Vân, Thẩm Tĩnh Nghi phát ra tiếng kêu kiêu mị, hai má lại càng nóng hơn nhưng trong lòng cô ta lại chẳng hề có chút oán hận nào mà lại có chút đắc ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!