Sau khi châm cứu cho Diệp Hướng Vinh xong, Lục Vân ngồi xuống nói chuyện với chị hai một lúc. Sau đó có một bệnh nhân tới khám nên hẳn không làm phiền cô nữa.
Sự phân công vị trí làm việc ở Hạnh Lâm đường rất rõ ràng, Dư Hồng Văn phụ trách tư vấn, Lâm Thanh Đàn phụ trách châm cứu. Thỉnh thoảng, sẽ có một vài học trò của Dư Hồng Văn đến giúp đỡ nhưng Lâm Thanh Đàn thường yêu cầu họ kê đơn thuốc và hỗ trợ công việc châm cứu của cô.
Lâm Thanh Đàn học châm cứu rất nhanh, khả năng tiếp thu tốt nhưng vì kĩ năng thực hành còn yếu nên cô cần luyện tập nhiều hơn để cải thiện.
Lục Vân rời khỏi Hạnh Lâm đường. Trên đường trở về nhà, đột nhiên ánh mắt của hẳn trở nên lạnh lùng.
Có người theo dõi!
Lục Vân không muốn bứt dây động rừng nên hắn vẫn đi bộ rất nhàn nhã. Hản đi vào một con hẻm cực kỳ hẻo lánh rồi dừng lại nói: “Đã đi theo tôi lâu như vậy rồi, có thể xuất hiện được chưa?”
Một bóng người xuất hiện, câu đầu tiên người đó nói ra khiến Lục Vân dựng tóc gáy.
“Quả nhiên cậu là tu luyện giả.” Thanh âm của người đàn ông vang lên.
Lục Vân lập tức quay đầu lại nhìn, con ngươi trong mắt co rút lại. Hắn nhìn thấy một người đàn ông đầu tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt và toàn thân toát ra hơi thở u ám.
Tại sao trên người lại có thể ra hơi thở như vậy chứ?
Điều đáng sợ nhất chính là người đó vừa nhìn đã biết Lục Vân là tu luyện giả. Điều đó có nghĩa là người này cũng có khả năng là một tu luyện giả.
“Lục Vân, có thể cậu không biết tôi nhưng tôi lại biết rõ tên của cậu, hận không thể khắc cốt ghi tâm!”
Lục Vân cau mày hỏi: “Giữa chúng ta có thù oán gì sao?”
Hẳn rất chắc chẳn bản thân mình chưa từng gặp người đàn ông này bao giờ.
tên là Cố Kiến Minh.”
“Cố Kiến Minh?” Lục Vân lại nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!