Lục Vân và Khương Lam cùng ngậm miệng lại, không nói giỡn với đối phương nữa.
Nhưng Diệp Vô Địch lại buồn bực, hai người này không thích hợp. Đặc biệt là vừa rồi khi ánh mắt bọn họ đối diện, vừa thấy là biết không bình thường, hơn nữa còn lộ ra một tia mập mờ, bằng không vì sao mẹ lại mặt đỏ...
Từ từ!
Diệp Vô Địch như phát hiện ra bí mật động trời nào đó, chạy như bay ra ngoài tìm được Diệp Hướng Vinh rồi nói: “Cha, con có một chuyện phải báo với cha...”
Cậu ta thuật lại vẻ mặt và cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.
Diệp Hướng Vinh lộ vẻ xấu hổ, còn tưởng rằng chuyện của mình đã bị Diệp Vô Địch biết, nhưng dù sao hiện tại chứng bệnh khó nói của ông ta đã khỏi, dù Diệp Vô Địch biết cũng không sao.
“... Cho nên con cảm thấy, chắc mẹ đã đội nón xanh cho cha rồi.” Diệp Vô Địch sinh động như thật mà biểu thị một hồi, lại đột nhiên tổng kết ra một câu như vậy.
Diệp Hướng Vinh nghe xong câu này thì thật sự xanh lè, nhưng không phải ở trên đầu, mà là mặt, là bị Diệp Vô Địch chọc tức đến xanh mặt.
Cuối cùng Diệp Vô Địch không tránh được bị một trận đòn.
Mà lúc này Diệp Khuynh Thành ở phòng khách rất bình tĩnh, hiển nhiên cô đã nhìn quen trường hợp này, bởi vì cô đã sớm phát hiện hình thức ở chung kỳ quái giữa cha mẹ và tiểu Lục Vân nên không cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này, Khương Lam bỗng nói: “Cháu ngoan, Khuynh Thành, đúng lúc mẹ có một chuyện muốn nói với các con, giữa trưa ngày mai, Âu Dương Túc mời cả nhà chúng ta đến chỗ ông ấy ăn cơm.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!