Long Diệc Tuyết mở to mắt, thân thể mềm mại run rẩy, chỉ vào Lục Vân: "Anh... Anh..."
"Anh gì mà anh? Cô thấy tôi nói hợp lý quá nên không còn lời nào bác bỏ được đúng không? Nếu tạm thời cô không nghĩ ra được lời nào để phản bác tôi, thì tôi có thể cho cô thời gian để từ từ suy nghĩ, nhưng đừng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ như vậy, người không biết còn cho rẵng tôi đã làm gì cô nữa."
"Anh... Anh thật vô sỉ!"
Long Diệc Tuyết chỉ vào Lục Vân lắp bäp một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể măng được một câu vô SỈ.
Lục Vân lắc đầu, nói: "Như vậy là không được, cô không thể chỉ vì không đánh lại tôi mà cứ tùy tiện măng chửi, chúng ta đều là những người văn minh, phải giao tiếp văn minh, còn việc cô chửi người khác như vậy là quá đáng."
Tôi quá đáng?
Long Diệc Tuyết suýt nữa thì bật khóc trước lời nói của Lục Vân.
Cái này là không biết xấu hổ cỡ nào chứ? Hản còn mặt mũi nói chuyện giao tiếp văn minh à, hơn nữa hắn còn nói cô quá đáng, đúng là quá vô liêm sỉ.
Lục Vân thừa thẳng xông lên: "Nhìn cô như vậy, . hình như rất không phục với cách nói vừa rồi của tôi, nếu cô thấy không được, tôi có thể lấy một ví dụ khác cho cô xem.
Cô cho răng Lý Lộ không dám đi quá xa vì sợ Long gia của cô, nhưng nếu một ngày nào đó Long gia của cô sa cơ thất thế thì sao?
Bây giờ Long gia của cô uy danh hiển hách, nhưng cô vẫn không dám loại trừ loại uy hiếp này, vậy đến khi Long gia của cô xuống dốc, có phải đến lúc đó cô càng không có cách nào bắt được Lý Lộ đúng không?
Đến lúc đó chị sáu của tôi mất đi chỗ dựa là Long gia các người, Lý Lộ còn có thể nhịn tiếp sao?“
Lục Vân cảm thấy mình đã giành được phần hơn, hoàn toàn áp chế được Long Nhất Tuyết, khiến cô không gượng dậy nổi, chỉ biết run rẩy.
Tí tách!
Một giọt nước mắt của Long Diệc Tuyết bất ngờ lăn dài trên má.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!