Khi nói chuyện, gã đã cấp tốc lấy đao Hàn Nguyệt đeo bên hông xuống rồi ném về hướng Lục Vân.
Dưới tình huống này, dù là ai thì não cũng không kịp suy nghĩ mà sẽ theo bản năng đưa tay đón lấy đao Hàn Nguyệt.
Nhưng Lục Vân đã sớm nhận ra rồi.
Phải nói là hắn chưa bao giờ không đề phòng cả.
Từ hôm qua nhìn thấy Lâm Kiến thì Lục Vân đã không tin hắn thật sự chịu hóa thù thành bạn với mình.
Hôm nay lại gặp nhau ở sân Liệp Lang này càng khẳng định suy nghĩ trong lòng Lục Vân.
Cho nên Lục Vân không từ chối việc Lâm Kiến đưa ra ý kiến tiến hành một tranh tài, hắn chỉ muốn xem Lâm Kiến này muốn chơi trò gì.
Vừa rồi Lâm Kiến đang quan sát Lục Vân, kỳ thật Lục Vân cũng luôn để ý gã.
Khi Lâm Kiến tháo đao Hàn Nguyệt xuống thì Lục Vân đã phản ứng lại, nhưng hắn vẫn giả bộ vô ý đưa tay đón lấy thanh đao Hàn Nguyệt ném qua.
Thấy hắn như thế, rốt cục khóe miệng Lâm Kiến cũng lộ ra một nụ cười xảo trá, đột nhiên quỷ dị mà đập một tay vào ngực của mình.
Phốc!
Lâm Kiến phun một ngụm máu ra rồi quát ầm lên: "Lục Vân, uổng cho tôi coi anh là anh em, anh dám... Giết người cướp của!"
Tiếng rống vừa vang lên, gã quay người chạy ra bên ngoài, trên đường đi vẫn không quên xé nát quần áo trên người để ngụy trang thành dáng vẻ hoảng hốt chạy bừa.
Nhìn bóng lưng Lâm Kiến, Lục Vân đã hiểu.
Hóa ra là trò này.
Khó trách trước đó không hiểu sao Lâm Kiến lại khoe khoang đao Hàn Nguyệt của mình ở bên ngoài, mục đích là để nói cho người khác biết gã có một bảo vật chém sắt như chém bùn.
Như vậy thì Lục Vân 'Giết người cướp của' sẽ hợp lý hơn rất nhiều.
Không thể không nói đây là một trò hay, Lục Vân thật lòng rất bội phục, kỹ thuật diễn này có thể ngang tay với đại mỹ nhân minh tinh là chị Lục của mình.
Lục Vân vuốt vuốt đao Hàn Nguyệt trong tay, cười lạnh và nói: "Nếu anh muốn chơi thì tôi sẽ chơi thật vui với anh."
Hắn không vội không chậm rời khỏi sân Liệp Lang.
Trở lại bên ngoài, từ xa hắn đã nghe thấy hai tiếng tranh chấp.
Chỉ nghe Long Diệc Tuyết nói: "Không có khả năng, Lục tiên sinh tuyệt đối không phải người như vậy, anh nhất định đang vu oan cho người khác!"
Hiển nhiên Lâm Kiến đã chuẩn bị kỹ lời kịch, gã đã kể lúc Lục Vân đang săn giết đàn sói thì đột nhiên ra chiêu hiểm muốn cướp đi đao Hàn Nguyệt trên người gã.
"Vu oan? Cô xem cho kỹ vết thương trên người tôi đi, là thằng Lục Vân kia đánh, làm sao tôi nói xấu hắn chứ?" Lâm Kiến vẫn chắc chắn rằng Lục Vân muốn giết người cướp của.
Long Diệc Tuyết lớn tiếng chất vấn: "Vừa rồi hai người đi vào chung với nhau, nếu như anh xảy ra chuyện thì Lục tiên sinh sẽ không tránh khỏi nghi ngờ, đạo lý đơn giản như vậy làm sao Lục tiên sinh không hiểu được chứ?"
Nếu Lục Vân thật sự muốn giết người cướp của thì nhất định sẽ không chọn lúc này, bởi vì một khi Lâm Kiến xảy ra chuyện thì Lục Vân là đối tượng hoài nghi trọng điểm.
Lấy được đao Hàn Nguyệt thì thế nào, vẫn bị Lâm Chấn Nghiệp chơi chết thôi.
Lục Vân không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cho nên Lâm Kiến có trăm ngàn chỗ hở.
Nhưng Lâm Kiến vẫn hừ lạnh một tiếng và nói: "Cái này ai biết được, có lẽ thằng ranh đó trông thấy bảo bối như đao Hàn Nguyệt liền mất đi lý trí thì sao? Cô không phải hắn thì làm sao kết luận hắn không giết người cướp của chứ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!